Vì miễn cho ‘Ngộ thương’ người qua đường, lúc này, Vương Hiên đã đội đấu lạp.
Đi được nửa tháng, phía trước xuất hiện một tòa thành, hành thư phiêu dật được điêu khắc ở đầu tường, từ xa nhìn lại, tất cả mọi người có thể ngửi thấy hương rượu thịt và hương son phấn tỏa ra từ bên trong.
Chúng hộ vệ mừng rỡ, thét to liên thanh.
Như thành là trong đó chờ thành trì, vì ở gần Kiến Khang, người ở đây rất đông, ngựa xe như nước. Nhà gỗ tinh xảo, được xây dựng ở hai bên bờ hồ, thuyền con lượn lờ, đưa mắt nhìn khắp nơi đều là bóng người mặc trường bào phất phơ qua lại.
Kích động đánh giá nhóm nữ lang mỹ mạo đi qua đi lại, một hộ vệ dựa sát vào xe ngựa, cười nói với bên trong: “Tiểu lang, nơi đây thủy tú nhân mĩ, người không xuống dưới đi dạo một chút sao?”
Dưới đấu lạp, giọng nói lạnh lùng của Vương Hiên truyền đến: “Ta thấy ngươi nên bớt nói đi.”
Lời này vừa thốt ra, tiếng cười lại vang lên.
Đúng lúc này, phía trước truyền đến tiếng ồn ào xôn xao.
Trên ngã tư đường, người qua lại đều chạy về phía trước, trong tiếng bước chân còn kèm theo tiếng kêu lên vui mừng của các nữ lang.
Mọi người tò mò, lập tức điều khiển xe ngựa đến đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chỉ chốc lát, phía trước bọn họ xuất hiện một đội đệ tử mặc hoa phục, đi đằng trước là mấy người cưỡi ngựa đang chậm rãi đi đến giữa đám người càng ngày càng đông đúc.
Dẫn đầu là một nam tử cực kỳ tuấn mỹ, chân dài lưng thẳng. Tuy hắn cưỡi ngựa, không mặc trang phục kỵ sĩ mà mặc trường bào rộng, vừa cử động, gió thổi qua khiến trường bào phất phới như bướm lượn.
Nhìn nam tử giục ngựa mà đi, bên hông không bội kiếm mà cây sáo, tóc xõa vai rất có phong tư tiêu dao, Vương Hiên tò mò hỏi: “Hắn là ai vậy, quả nhiên là tuấn tú.”
Hộ vệ trung niên cười nói: “Ngài ấy gọi là Tạ Hạc Đình, năm đó cũng nổi danh cùng phụ thân người.”
Nổi danh cùng phụ thân sao?
Vương Hiên càng tò mò hơn.
Lúc này, đám người Tạ Hạc Đình đã đi tới phía trước bọn họ. Nhìn nhóm nữ lang im lặng đứng ở hai bên đường thưởng thức mĩ nam, tuy rằng thỉnh thoảng có tiếng thét chói tai nhưng cũng không tung ‘Lợi khí’ đả thương người khác, Vương Hiên rầu rĩ nói: “Không công bằng.”
Mê Truyện Dịch
Lời này vừa thốt ra thì mọi người lại cười vang.
Lúc này, đám người Tạ Hạc Đình đã đi tới trước mặt.
Đúng lúc này, hắn chớp mắt, liếc thấy vài hộ vệ quen mặt, định thần xem xét, lập tức Tạ Hạc Đình đã nhận ra dấu hiệu ở một ch* k*n đáo trên xe ngựa.