Người Vốn Phong Lưu

Chương 797: Người Vốn Phong Lưu



Tạ Hạc Đình là danh sĩ trong thiên hạ, lời đánh giá của hắn vừa thốt ra, mấy hộ vệ kia vội thi lễ, có vẻ không dám nhận.

Nhìn thiếu niên này, Tạ Hạc Đình lại hỏi: “Mẫu thân con khỏe không?”

“Phiền trưởng giả hỏi thăm, mẫu thân của ta vẫn khỏe.”

Tạ Hạc Đình lại hỏi: “Kiến Khang thế nào?”

Nhắc tới Kiến Khang, Vương Hiên nhíu mày, lắc đầu nói: “Không tốt.”

Dưới ánh mắt khó hiểu của Tạ Hạc Đình, Vương Hiên cười khổ: “Ở Kiến Khang quý nhân nhiều như cẩu, tiểu cô mạnh mẽ như sói.” Cậu mới nói đến đây, bốn phía đã truyền đến vài tiếng cười khả nghi, lúc này, giọng nói rầu rĩ êm tai của Vương Hiên lại vang lên: “Mặc dù mặc hoa phục cưỡi ngựa nhưng nhìn mỗi người lại không thấy có tự do.”

Nói tới đây, cậu nhìn Tạ Hạc Đình với vẻ thương cảm, nhỏ giọng hỏi: “Quân tử ngày ngày ở đây thật sự không thấy lo lắng sao?”

Tạ Hạc Đình nhìn chằm chằm thần sắc thương cảm trên mặt Vương Hiên, khẽ nhíu mày.

Hắn dựa vào gần Vương Hiên, thấp giọng hỏi: “Các tiểu cô thật sự mạnh mẽ như sói sao?”

Mê Truyện Dịch

Lời của hắn vừa dứt thì đã thấy trên trán thiếu niên đổ mồ hôi lạnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tạ Hạc Đình lại nhíu mày.

Học Vương Hiên thương cảm nhìn mình, Tạ Hạc Đình cong môi, chậm rãi nói: “Thực đáng tiếc, con nên thích thú mới phải.”

Khi tiếng nói vừa dứt, hắn rút cây sáo bên hông, trong lúc chúng hộ vệ đang ngạc nhiên, Tạ Hạc Đình vung sáo như vung kiếm, hung hăng c.h.é.m vào rèm xe ở hai bên.

Trong khoảnh khắc, rèm cửa sổ tơi tả, Vương Hiên vẫn đang trợn mắt há hốc mồm, khuôn mặt tuyệt mĩ yêu nghiệt kia rành mạch xuất hiện ở trước mắt người qua đường.

Tạ Hạc Đình lui về phía sau, từ rất xa, hắn chắp tay với Vương Hiên, bạc môi khẽ nhếch, tiếng cười lanh lảnh: “Người như ta bình sinh không thích nhất là bị người khác thương hại, tiểu lang quân Vương Hiên, mời thưởng thức sự chật vật ở Như thành.”

Hắn vừa nói xong, người đứng bốn phía bị sắc đẹp khiến cho si ngốc phục hồi tinh thần, các nàng thét chói tai, điên cuồng ập đến như thủy triều, trong nháy mắt đã hoàn toàn bao vây quanh xe ngựa.

Khi Vương Hiên trở lại Nam Sơn đã là mùa thu, tiểu muội muội của cậu vừa mới sinh ra được nửa tháng.

Sau khi lặng lẽ liếc nhìn tiểu muội muội một cái, Vương Hiên phát hiện bản thân không hề có ý đố kỵ với con khỉ nhỏ mặt nhăn da đỏ kia.

Bằng tốc độ nhanh nhất trở về chính sảnh, Vương Hiên thành thành thật thật cúi đầu, chờ phụ thân đi ra.