Lập tức, hắn giục ngựa lại gần.
Đến bên cạnh xe ngựa của Vương Hiên, hắn hỏi: “Đây là người phương nào?”
Hộ vệ trung niên tiến lên, thi lễ, mỉm cười nói: “Nhọc lang quân hỏi thăm, đây là Hiên tiểu lang nhà chúng ta.”
“Hiên tiểu lang? Là trưởng tử của Vương Hoằng?”
“Vâng.”
Tạ Hạc Đình thấp giọng nói: “Từ biệt đã lâu, con đã lớn đến vậy?” Vươn tay vén rèm xe, hắn nhìn Vương Hiên đội đấu lạp, nhíu mày nói: “Chỉ là một thiếu niên nho nhỏ tại sao lại dấu đầu lộ đuôi, không dám trực diện gặp người khác?”
Lời này vừa thốt ra, Vương Hiên giận dữ, đang muốn cãi lại, hộ vệ trung niên kia đã vội vàng ngăn lại.
Hắn thi lễ với Tạ Hạc Đình, mỉm cười nói: “Lang quân Tạ gia có điều không biết, tiểu lang nhà ta chỉ có làm như vậy, mới có thể đi lại thoải mái.”
Bất cứ một người Tấn nào đều hiểu được ý của câu nói này.
Tạ Hạc Đình ngẩn ra, hắn nhìn Vương Hiên, buồn bã hỏi: “Giống như mẫu thân sao?”
Mê Truyện Dịch
Hộ vệ trung niên đáp: “Giống cả hai người, càng tuấn tú hơn.”
Thì ra là thế.
Tạ Hạc Đình cười cười, thấp giọng nói: “Thú vị.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Giọng nói trầm thấp, mơ hồ mang theo phiền muộn.
Nói xong lời này, hắn nhìn thấy cặp mắt phượng của Vương Hiên dưới đấu lạp đang nhìn mình, thì không khỏi cười nói: “Nhìn đôi mắt thì biết hài tử này có vẻ yêu nghiệt giống như mẫu thân.”
Hắn nhìn Vương Hiên, mỉm cười nói: “Hiên tiểu lang, con là trưởng tử của Lang Gia Vương thị, mãi mà không quay về quê cũ, có nhớ nhà không?”
Vương Hiên ngẩng đầu nhìn Tạ Hạc Định, cậu thật sự không thích cảm giác đối phương từ trên cao nhìn xuống, bản thân lại chỉ có thể né tránh nói chuyện.
Lập tức, Vương Hiên tháo đấu lạp xuống, thuận tay ném vào trong xe ngựa.
Khuôn mặt của cậu vừa lộ ra, tiếng thét chói tai cười vui trong đám người dường như im bặt.
Tạ Hạc Đình cũng bị giật mình.
Hắn đã nghe hộ vệ kia nói hài tử này so với phụ mẫu còn hơn một bậc, vốn hắn không tin lắm.
Nhưng hiện tại, hắn tin.
Hắn không thể ngờ được, có một ngày mình cũng nhìn ngắm một người đến ngây người.
Phục hồi tinh thần, Tạ Hạc Đình khen ngợi: “Rất tuấn tú.”
Ở thời đại dung mạo cử chỉ còn quan trọng hơn so với phẩm đức, Tạ Hạc Đình không thể không tán thưởng, hắn lại bổ sung thêm một câu: “Quả nhiên trò giỏi hơn thầy, Vương Hoằng kia có người kế tục rồi.”
Lúc này ai cũng tin rằng, người có dung mạo cử chỉ nổi bật bất phàm, nhất định cũng sẽ hơn hẳn người khác, cho nên Tạ Hạc Đình mới nói một câu như thế.