Người Vốn Phong Lưu

Chương 804: Người Vốn Phong Lưu



Như thành vẫn như cũ, trường bào tay áo, y lí phong lưu.

Khi Vương Hiên đánh giá mọi nơi, bốn người có bộ dạng cổ quái rơi vào tầm nhìn của cậu.

Xe ngựa dần dần tới gần.

Khi gặp thoáng qua, giọng nói của bốn người kia thấp thoáng, Vương Hiên vốn linh mẫn vội vàng nghiêng tai lắng nghe: “Đã nửa năm rồi, vẫn chưa thấy hành tung của thiếu niên ngày đó, tất nhiên là cậu ta không đến đây nữa rồi.”

“Đúng vậy, chủ tử dùng kế sách ôm cây đợi thỏ để bắt người này thì không ổn.”

“Chủ tử nói, thiếu niên tuyệt sắc trăm năm khó gặp này chính là một cửa ải khó khăn lớn nhất. Huynh nghĩ lại xem, trong nửa năm nay ngay cả thôn trang chủ tử cũng đã xây dựng xong, hoàng kim chân liên đều chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ cậu ta xuất hiện thôi.”

Hạ giọng, người nọ còn nói thêm: “Chủ tử nói, thiếu niên kia có quen biết với Tạ Hạc Đình, hiển nhiên cũng là người có thân phận. Nếu như gặp được cậu ta thì phải ra tay làm sao mà thần không biết quỷ không hay.”

Đúng lúc này, một người kêu lên: “Chủ tử đến đây?”

Bốn người đồng thời quay đầu nhìn lại. Bọn họ vừa định kêu to, lại nhìn thấy vẻ mặt mừng rỡ như điên của chủ tử khi nhìn về phía bọn họ.

Chỉ thấy chủ tử kia nhìn ngắm bên này vài lần, không đợi bốn người mở miệng, thân mình hắn nhoáng lên một cái, người đã biến mất vô ảnh vô tung.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Bốn người có chút buồn bực, bọn họ nhìn thoáng qua nhau, cuối cùng một người đuổi theo.

Vương Hiên trở nên trầm ngâm.

Cậu phất phất tay, gọi một hộ vệ tới rồi thấp giọng nói: “Theo dõi mấy người kia, xem chủ tử của bọn họ là ai, ở nơi đâu.”

Mê Truyện Dịch

“Vâng.”

Lúc này, tuy rằng hộ vệ đi theo chỉ có có hai mươi mấy người nhưng người người đều là hảo thủ trăm dặm mới tìm được một, được Vương Hoằng vô cùng tín nhiệm. Nhớ năm xưa, Vương Hoằng ngây người ở cảnh nội người Hồ mấy năm, nhưng chỉ có cần có bọn họ ở bên cạnh thì đều có thể lần lượt gặp dữ hóa lành.

Có thể nói, nếu luận về năng lực theo dõi, truy đuổi, g.i.ế.c người phóng hỏa thì những người này ít có địch thủ.

Hộ vệ kia rời đi, mày Vương Hiên vẫn nhíu chặt, vừa rồi bốn người đó nói chuyện với nhau, bốn phía tạp âm quá lớn, bọn họ lại nói rất nhanh, 10 phần thì chỉ có 3, 4 phần lọt vào tai cậu.

Nhưng chỉ chừng đó cũng đã khiến cho cậu cảm giác nguy cơ cùng không vui.

Bảo xe ngựa chạy tới bên cạnh Vương Hoằng, Vương Hiên thấp giọng gọi: “Phụ thân.”