Người Vốn Phong Lưu

Chương 805: Người Vốn Phong Lưu



Giọng của cậu không lớn, nhưng rất thanh duyệt êm tai, tựa như âm nhạc khiến mấy người xung quanh quay đầu nhìn lại. Thấy thế, Vương Hiên lại đè đấu lạp.

Giọng của Vương Hoằng truyền đến: “Chuyện gì?”

Vương Hiên nhíu mày, một hồi lâu mới nói: “Vừa rồi mơ hồ nghe thấy người ta nhắc tới con, dường như có chút bất lợi.”

“Vậy sao?”

Giọng của Vương Hoằng vẫn rất thản nhiên: “Định gây bất lợi với con sao? Tất nhiên là vì diện mạo của con rồi. Diện mạo của con cũng hơi quá mà.”

Mê Truyện Dịch

Cái gì mà hơi quá? Vương Hiên nhướn mày.

Lúc này, giọng của Vương Hoằng tiếp tục bay tới: “Ngay cả ở Kiến Khang, diện mạo như con cũng chẳng có ai…… Tuy rằng thế nhân để tâm đến dòng họ của con, không có nhiều người dám động vào, nhưng có một số người, bọn họ chỉ vì sung sướng nhất thời mà sẵn sàng đặt sinh tử tánh mạng của gia tộc ra phía sau. Người như thế thì con phải phòng bị.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Dừng một chút, Vương Hoằng nói tiếp với vẻ than ngắn than dài: “Hiên nhi, đây là bước đầu tiên, con sinh ra đã có diện mạo như vậy cần phải tìm kế sách ứng phó. Dọc theo đường đi, phụ thân sẽ không nhúng tay vào, ngay cả khi đến Kiến Khang, phụ thân cũng sẽ không để ý. Vừa rồi phụ thân đã hạ lệnh, mọi xe ngựa đều bỏ huy hiệu của gia tộc xuống.”

Chàng chậm rãi nói: “Vương Hoằng ta sinh ra ba nhi tử, người người đều có vẻ đẹp của kiều nữ. Ai.”

Vương Hiên nghe thấy phụ thân thở dài thì mày lại giật giật thêm vài cái. Cậu thật sự không thích ánh mắt phụ thân nhìn về phía mình, đương nhiên, hai đệ đệ của cậu cũng không thích. Mỗi một năm trôi qua, khi bọn họ càng ngày càng lớn, phụ thân sẽ thường xuyên cẩn thận đánh giá bọn họ một lúc, rồi thở dài một tiếng, sau đó lại nắm tay mẫu thân, nhìn ngắm gió núi lồng lộng, nghĩ xem làm cách nào mới có thể sinh ra một nhi tử oai hùng.

Bởi vậy, sau khi Vương Hiên căm tức một lúc thì lạnh lùng trả lời: “Nghĩ tới qua mấy năm nữa, sau khi nữ nhi oai hùng của người lớn lên thì sẽ có cơ thiếp, sinh ra cho người một đứa cháu anh tuấn!”

Không đợi Vương Hoằng lên tiếng, Vương Hiên vội vàng bảo xe ngựa chạy về phía trước, tới bên cạnh xe ngựa của Trần Dung.

Cậu biết, khi ở bên cạnh mẫu thân phụ thân của mình sẽ không tự giác mà trở nên ôn nhu, còn dễ dàng mềm lòng hơn. Bản thân vừa rồi mau miệng, chỉ có đứng ở đây mới có thể tránh họa.

Vương Hoằng quả thật rất tức giận, chàng thở hổn hển một hơi, cắn chặt khớp hàm.