Nói tới đây, văn sĩ cười nói: “Chủ công tung hoành ngang dọc, chỉ sợ chưa từng chú ý tới danh sĩ người Tấn nho nhỏ này.” Trong giọng điệu có sự kiêu ngạo nói không nên lời.
Hán tử đội đấu lạp lại giống như không có nghe thấy, y lẳng lặng nhìn xe ngựa càng ngày càng gần, cúi đầu, khàn khàn hỏi: “Vương Hoằng xuống núi? Vậy còn thê nhi của hắn thì sao?”
“Nhi tử sao?” Hán tử lặp lại: “Nhi tử của nàng?”
Kinh ngạc nhìn xe ngựa càng ngày càng gần, hán tử đột nhiên đứng dậy, thả người nhảy lên lưng ngựa.
Hắn vừa cử động, mười mấy hán tử trong đình đồng thời đứng lên.
Hán tử kia cũng không quay đầu lại, chỉ thản nhiên nói: “Các ngươi đứng ở nơi này.”
Dứt lời, y giục ngựa chạy đi.
Thấy y phóng thẳng hướng tới đoàn xe của Lang Gia Vương thị, văn sĩ kêu lên sợ hãi: “Không nên đâu, chủ công không thể!” Hắn nói tới đây, cũng xoay người lên ngựa, vội vàng đuổi theo.
Hán tử kia giục ngựa tới bên đường, cũng không biết nghĩ đến cái gì, y ngừng lại.
Nghiêng đầu, y vẫn không nhúc nhích đứng ở nơi đó, dường như đã trải qua tịch mịch ngàn năm.
Khi đoàn xe chạy qua, y mới chậm rãi quay đầu.
Chỉ hơi nghiêng đầu, y không dời mắt nhìn về phía chính giữa đoàn xe.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chính giữa là mấy chiếc xe ngựa đẹp đẽ quý giá.
Mê Truyện Dịch
Bên xe ngựa, Vương Hoằng mặc áo trắng như tuyết cùng hai nhi tử song sinh tuấn mỹ vô cùng giục ngựa chạy đi, nói nói cười cười.
Về phần trong xe ngựa kia thì có một thiếu niên tuyệt mỹ ngồi ngay ngắn dựa vào trên vai một phụ nhân, trên nét mặt quật cường lộ ra sự ỷ lại sâu đậm.
Trong tay phụ nhân còn bế một tiểu nam hài tuấn mỹ.
Hán tử nhẹ nhàng nâng đấu lạp, nhìn về phía phụ nhân đó.
Mười bảy năm rồi.
Ước chừng đã mười bảy năm.
Nàng vẫn diễm mĩ như thế, giống như đóa hoa hồng đang kỳ nở rộ, luôn hướng tới thái dương, hướng tới mùa xuân, không kiêng nể gì bày ra vẻ đẹp cùng mị thái.
Khác với trước kia là trên mặt trên người nàng không còn vẻ ngây ngô mà đã trở nên trưởng thành hơn.
Thần thái của nàng an tường, đôi mắt luôn lấp lánh cũng không còn vẻ bén nhọn nữa.
Trên mặt, trong ánh mắt của nàng chỉ có bình thản, chỉ có an tường, chỉ có một loại lười nhác giống như mèo con được nuông chiều đã quen.
Tựa hồ, nàng đã rất nhiều năm chưa từng trải qua sự âm u, nàng đã quên móng vuốt sắc bén của mình, mà cũng đánh mất sự bén nhọn khí thế của bản thân.