Người Vốn Phong Lưu

Chương 858: Người Vốn Phong Lưu



Tựa hồ, nàng chỉ luôn giữ vẻ xinh đẹp cùng tự tại hướng về ánh mặt trời, tựa hồ, cuộc sống khổ sở vật lộn với cái c.h.ế.t đã hoàn toàn trôi xa trong cuộc đời nàng, còn lại, chỉ có ánh mặt trời cùng hạnh phúc.

Nhìn ngắm, hán tử phát hiện mắt mình chua xót.

Đây là một chuyện kỳ quái, đã bao nhiêu năm rồi? Y nghĩ rằng mình không có nước mắt, không có người tình cảm giống như của người bình thường nữa.

Y vốn định giục ngựa đi qua.

Nhưng chỉ liếc mắt một cái, y lại không muốn làm như vậy.

Sao phụ nhân này có thế an nhàn tốt đẹp như thế? Trên thiên hạ này, khắp nơi hỗn loạn, c.h.é.m giết, thống khổ cùng tử vong, là điều chủ yếu mà nhân gian phải chịu đựng, thất bại cùng bi thương tràn ngập toàn bộ trời đất. Bao nhiêu người Hán sắp xếp đội ngũ, y quan chỉnh tề tự nhảy vào sông tự tử.

Sao mọi hỗn loạn cùng thống khổ đều không hề liên quan đến nàng như thế?

Sao nàng có thể sống tốt đẹp như thế? Chẳng lẽ nàng có được một mảnh Niết bàn duy nhất trên thế gian này ư?

Suy nghĩ đến đây, hán tử nhịn không được nhìn về phía Vương Hoằng.

Mười bảy năm, thiếu niên ngày xưa tuấn dật quang hoa thì nay vẫn tuấn dật, có điều chín chắn hơn rất nhiều.

Mê Truyện Dịch

Nhìn chàng, hán tử dần dần cúi đầu xuống.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Y cứ đứng ở bên đường, ở một chỗ mà ai cũng không nhìn ngó tới, hán tử thi lễ với Vương Hoằng, cất giọng khàn khàn nói chỉ có bản thân nghe thấy: “Thiên hạ đại loạn, ngươi có đại tài lại coi như không nghe không thấy, tuy nhiên ta vẫn kính trọng ngươi, vì ngươi vẫn bảo vệ được phụ nhân này, cho nàng một mảnh Niết bàn.”

Trên thế gian này ai có thể khiến một phụ nhân sống an tường lười nhác hưởng nhiều hạnh phúc cùng sủng ái đến vậy?

Trên thế gian này, có thể khiến một phụ nhân sắc bén tàn nhẫn thu hồi móng vuốt và roi ngựa của mình, đứng ở trước nàng thay nàng che chắn mưa gió, đây là nam nhân mạnh mẽ lại bao che khuyết điểm đến cỡ nào?

Đúng lúc này, Vương Hoằng giục ngựa đi trước dường như có dự cảm, chàng chậm rãi quay đầu lại.

Một khắc kia, hán tử đè đấu lạp, giục ngựa rời đi.

Chàng chỉ nhìn thấy bóng dáng cao lớn của hán tử kia.

Bóng dáng này quen thuộc, lại xa lạ đến thế, mang theo một loại khí huyết c.h.é.m g.i.ế.c giữa thiên quân vạn mã, cũng có một loại cao ngạo hùng vĩ đứng trên thế nhân.

Nhìn ngắm, Vương Hoằng khẽ nhíu mày. Lúc này, giọng nói ôn nhu tò mò của Trần Dung vang lên: “Thất lang, chàng đang nhìn gì vậy?”



Vương Hoằng quay đầu lại.

Đối mặt với thê tử và nhi tử đang dựa vào người nàng, chàng hé môi cười, ôn nhu nói: “Không có việc gì.”

HOÀN