Ngưu Lang Hắc Hóa

Chương 1



Ngươi là một Chức Nữ trên Thiên Đình.

Ngươi có bảy tỷ muội, các nàng cũng đều là Chức Nữ như ngươi.

Trong bảy người, ngươi là người nhỏ tuổi nhất, cũng là người xinh đẹp nhất.

Một ngày nọ, vào ngày nghỉ tắm gội của Thiên Đình, ngươi cảm thấy nhàm chán, bèn đề nghị với các tỷ muội cùng nhau hạ phàm.

Thực ra, từ khi ngươi nhìn thấy cảnh phồn hoa của nhân gian thông qua Tiên Kính Linh ở Nam Thiên Môn, ngươi đã luôn khát khao được một lần đặt chân xuống trần gian.

Vì thế, nhân cơ hội có ngày nghỉ tắm gội, ngươi đã nảy ra ý tưởng này.

Các tỷ muội có chút do dự, nhưng trong lòng cũng vô cùng động tâm.

Ngươi hết lời thuyết phục, còn trấn an các nàng rằng mọi thứ đã được sắp xếp ổn thỏa.

Tiên Kính Linh ở Nam Thiên Môn có quan hệ rất tốt với ngươi, chỉ cần hạ phàm trong chốc lát sẽ không bị phát hiện. Huống chi, không ít thần tiên cũng lén xuống trần gian chơi, ngay cả Tiên Đế cũng chỉ mở một con mắt, nhắm một con mắt.

Tam tỷ là người cẩn thận nhất, đôi mày ngài mang theo sự u sầu:

"Nhỡ đâu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chúng ta phạm phải đại tội thì sao?"

Ngươi lập tức lên tiếng trấn an:

"Sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Tuy rằng khi hạ phàm chúng ta sẽ bị phong ấn chín thành tiên lực, nhưng phàm nhân làm gì có chút tiên lực nào, chắc chắn không thể gây nên sóng gió gì đâu ạ."

Tam tỷ nghe vậy thì không khỏi có chút d.a.o động.

Cuối cùng, tất cả đều đồng ý.

Thế là bảy tỷ muội cùng nhau hạ phàm.

Quả thực mọi chuyện diễn ra vô cùng thuận lợi, không hề xảy ra bất cứ sai lầm nào cả.

Vì một ngày ở trên Thiên Đình bằng một năm ở dưới trần gian, bảy tỷ muội vô cùng vui sướng dạo chơi dưới trần gian suốt ba tháng.

Nhưng các ngươi cũng không dám ở lại lâu hơn, nên quyết định hôm nay sẽ trở về Thiên Đình.

Để không bị phát hiện, các ngươi đã đến suối nước nóng ở Nam Sơn để rửa sạch bụi trần, sau đó mới bay về trời.

Không ai hay biết về chuyện này.

Vậy nên kể từ đó, cứ đến ngày nghỉ tắm gội mỗi năm, các ngươi lại xuống trần gian chơi ba tháng, sau đó dùng nước suối Nam Sơn để rửa sạch bụi trần rồi mới trở về Thiên Đình.

Năm này qua năm khác.

Nhưng rồi một năm nọ, một biến cố đã xảy ra—

Ngươi bị bắt đi.

Bị một người đàn ông.

Một phàm nhân bắt đi!



Năm đó cũng vào ngày nghỉ tắm gội.

Sau ba tháng rong chơi ở nhân gian, ngươi và các tỷ muội như thường lệ đến suối nước nóng Nam Sơn để rửa sạch bụi trần, chuẩn bị trở về Thiên Đình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Nhưng bất ngờ một làn sương khói kỳ lạ thổi tới, hòa lẫn vào hơi nước của suối nóng, khiến các ngươi không hề phát giác ra.

Chỉ trong chốc lát, bảy tỷ muội đã chìm vào cơn mê.

Ngươi cảm thấy đầu óc mơ hồ, không biết đã qua bao lâu, chỉ biết khi tỉnh lại, ngươi đã ở trong một căn nhà của phàm nhân.

Toàn thân ê ẩm, đầu óc nặng trĩu.

Ngươi phát hiện mình đã bị trói chặt.

Ngay khi ngươi vùng vẫy muốn thoát ra, thì lại kinh hãi phát hiện ra rằng: tiên lực trong cơ thể đã bị phong ấn.

Nhìn căn phòng tối tăm, chật chội, ánh sáng yếu ớt le lói, lần đầu tiên ngươi cảm thấy sợ hãi.

May mắn là không bao lâu sau, có người bước vào.

Đó là một người đàn ông trẻ tuổi, trông vô cùng thanh tú. Hắn mặc quần áo làm từ vải bố vô cùng đơn giản, để lộ làn da rám nắng vô cùng khỏe mạnh.

Khuôn mặt hắn hơi đỏ, có vẻ ngượng ngùng, nhưng đôi mắt lại đen láy, nhìn chằm chằm vào ngươi.

Hắn ấp úng nói:

"Nàng... Nàng tỉnh rồi sao?"

Nhìn hắn rõ ràng xấu hổ đến vậy, nhưng ánh mắt lại kiên định lạ thường, khiến trong lòng ngươi dâng lên một cảm giác kỳ quái khó tả.

Nhưng ngoài mặt, ngươi vẫn lạnh giọng hỏi:

"Là ngươi trói ta đến đây?"

Sắc mặt hắn lập tức tái nhợt, môi mím chặt. Một lúc sau, hắn mới khó khăn gật đầu.

Thấy vậy, trong lòng ngươi bỗng dâng lên một tia cảm giác tội lỗi kỳ lạ —

Như thể chính ngươi mới là người đã ép hắn làm điều gì đó tàn nhẫn.

Nhưng rõ ràng, người bị trói là ngươi, kẻ phạm tội phải là hắn mới đúng!

Nhận ra điều này, ngươi lập tức gạt bỏ chút do dự trong lòng, lạnh lùng quát:

Tuyết Lạc Vô Ngấn

"Bổn tiểu thư không cần biết ngươi có âm mưu gì, nhưng ngươi làm như vậy là phạm pháp! Mau thả ta ra ngay, nếu không bổn tiểu thư sẽ không tha cho ngươi đâu!"

Dựa theo sự quan sát của ngươi, ắt là kẻ này không hề biết ngươi là tiên nữ, nên ngươi quyết định sẽ giả mạo thân phận một tiểu thư quyền quý để dọa hắn, ép hắn phải thả ngươi ra.

Nhưng trái với dự đoán của ngươi, người đàn ông kia lại nở một nụ cười. Nụ cười lần này không còn sự ngây ngô, ngượng ngùng như lúc trước, mà mang theo một vẻ thâm trầm khó lường.

Hắn chậm rãi nói:

"Ta là một người chăn trâu ở Nam Sơn, mọi người hay gọi ta là Ngưu Lang, nàng có thể gọi ta là A Ngưu."

Ai thèm gọi hắn là A Ngưu chứ!

Ngươi không hề để ý tới hắn, chỉ lặp lại một câu:

“Mau thả ta ra!”

Hắn cũng không để tâm, khóe miệng hơi cong lên, chỉ nói duy nhất một câu:

"Nàng là người ở trên trời, đúng không?"