Ngưu Lang Hắc Hóa

Chương 2



Trong lòng ngươi vô cùng cả kinh, ánh mắt lộ rõ sự cảnh giác.

Nhưng ngươi không trả lời.

Từ giọng điệu chắc chắn của hắn, ngươi nhận ra hắn không phải đang nghi ngờ—

Mà là khẳng định!

Ngưu Lang đúng là không cần ngươi phải trả lời, hắn không nhanh không chậm tiếp tục nói:

"Nàng là một trong bảy Chức Nữ ở trên trời. Mỗi năm vào ngày nghỉ tắm gội, tỷ muội các nàng đều sẽ xuống trần gian dạo chơi ba tháng, sau đó rửa sạch bụi trần ở suối nước nóng Nam Sơn rồi mới trở về trời."

Ngươi sững sờ.

Tuyết Lạc Vô Ngấn

Chuyện này lẽ ra chỉ có Tiên Kính Linh và sáu tỷ muội của ngươi biết.

Vậy mà một phàm nhân như hắn lại nắm rõ mồn một!

Ngươi cố gắng bình tĩnh lại, lớn tiếng quát:

"Ha! Vậy ngươi còn không mau thả ta ra! Nếu không ta sẽ giếc chếc ngươi đấy!"

Thật ra trong lòng ngươi có phần sợ hãi, nhưng ngươi làm sao có thể để một kẻ phàm nhân thấy được sự yếu đuối của mình?

Thế nhưng, hắn vẫn mỉm cười.

Nụ cười của hắn không hề nao núng, ánh mắt thâm trầm như một tấm gương sáng soi rõ nội tâm đang vô cùng sợ hãi của ngươi.

Ngươi bất giác rùng mình.

Ngươi cảm thấy, ở trong mắt hắn, bản thân giống như đang tr-ần tr-ụi - không thể che giấu bất cứ điều gì.

Trong lúc hoảng loạn, ngươi vội dời mắt đi, không dám đối diện với hắn nữa.

Hắn khẽ bật cười, nhưng trong tiếng cười lại có chút châm chọc – hắn đang cười ngươi!

Chỉ là không biết hắn đang cười vì lời nói của ngươi, hay là cười vì hành động của ngươi.

"Nếu như bị thần tiên trên trời phát hiện ra nàng tự ý hạ phàm, như vậy kẻ bị giếc sẽ là ai đây?"

Ngươi khẽ run lên.

Tự ý hạ phàm dù sẽ bị trừng phạt, nhưng không đến mức bị giếc. Hơn nữa, các tỷ muội của ngươi chắc chắn sẽ tìm ra ngươi, không để chuyện này bại lộ ra ngoài.

Vậy nên ngươi không thèm để lời hắn nói vào tai.

Ngưu Lang cũng nhìn ra ngươi không thèm để tâm đến lời nói của hắn.

Nhưng khóe môi hắn vẫn cong lên, hai lúm đồng tiền thoáng hiện, như thể không có gì thay đổi.

Không biết vì sao, khi nhìn thấy hắn như vậy, trong lòng ngươi đột nhiên dâng lên một dự cảm bất hảo.



Mấy ngày sau, ngươi phát hiện người này thực sự rất giảo hoạt. Nếu ngươi không gọi hắn là "A Ngưu", hắn sẽ không cho ngươi uống trà, cũng không cho ngươi ăn cơm, tóm lại là không cho ngươi bất cứ thứ gì.

Nhưng không sao cả, ngươi là tiên nữ, không ăn cơm cũng không ảnh hưởng gì. Chỉ có điều, nước thì lại là một thứ vô cùng thiết yếu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Hơn nữa, hắn luôn trói ngươi ở trên giường, không cho ngươi rời đi nửa bước.

Điều khiến ngươi khó chịu nhất là không biết hắn đã dùng loại dây thừng gì, ngươi dù có cố gắng thế nào cũng không thể cởi ra, thậm chí ngay cả tiên lực cũng không thể sử dụng.

May mắn là ngươi chỉ tạm thời bị phong ấn tiên lực, dù sao thì với thân thể của tiên nhân, không ăn không uống một năm cũng không sao.

Cuối cùng, nửa tháng sau, ngươi tức giận chất vấn hắn rốt cuộc muốn làm gì.

Hắn không trả lời ngươi.

Như thể hoàn toàn không nghe thấy ngươi nói gì, cũng chẳng hề nhìn ngươi.

Ngươi liên tục gọi hai tiếng "Này!", nhưng hắn vẫn không hề để ý đến ngươi.

Bất đắc dĩ, ngươi đành thỏa hiệp gọi hắn một tiếng "A Ngưu", chỉ là giọng điệu vẫn vô cùng bực bội.

Lúc này hắn mới chịu trả lời, khóe môi mang theo một nụ cười quỷ quyệt.

"Làm gì ư?" Hắn cúi xuống nhìn ngươi đang bị trói chặt ở trên giường.

"Chẳng qua là muốn để nàng ăn hết bột xương của Thần Ngưu Ngũ Sắc mà thôi."

Ngươi trợn tròn mắt.

Thần Ngưu Ngũ Sắc là loài cực kỳ hiếm, hơn nữa toàn thân đều là báu vật, vì thế nó thường được các tiên nhân ở trên trời nuôi dưỡng như thú cưng.

Chỉ là sau này, vì loài này rất khó thuần hóa và sinh sản, nên chúng dần dần bị chúng tiên nhân bỏ rơi. Cho tới hiện tại, trên Thiên Đình cũng chỉ còn lại chưa đến 50 con.

Nhưng quan trọng hơn là, Thần Ngưu Ngũ Sắc vốn là giống loài thượng cổ, sinh ra cùng thời với tiên nhân. Có lẽ vì tương sinh tương khắc, tuy tiên nhân có thể nuôi dưỡng chúng, nhưng những thứ ở trên cơ thể chúng lại có thể khắc chế được tiên nhân.

Chẳng hạn như bột xương mà A Ngưu nhắc đến.

Dùng xương của Thần Ngưu Ngũ Sắc nghiền thành bột rồi cho tiên nhân ăn, sẽ lập tức phong ấn tiên lực của họ, khiến họ không thể sử dụng tiên lực, thậm chí cả tiên khí trên người cũng sẽ bị che giấu.

Ngươi chợt hiểu ra.

Khó trách, rõ ràng dù các tỷ muội của ngươi có ở xa đến đâu, chỉ cần một phần mười tiên lực cũng đủ tìm ra ngươi trong vòng bảy ngày. Nhưng lần này, dù tìm suốt nửa tháng vẫn không tìm thấy tung tích của ngươi. Hóa ra là do tiên khí và tiên lực của ngươi đã bị phong ấn, khiến các tỷ ấy hoàn toàn không thể tìm ra.

Môi ngươi khẽ run, gần như không thể kiềm chế được cơn giận, nhìn chằm chằm vào người đàn ông trông có vẻ tầm thường trước mắt này.

"Ngươi làm sao biết được tác dụng của Thần Ngưu Ngũ Sắc? Thậm chí..." – Thậm chí ngay cả loại bột xương hiếm hoi này, vốn chỉ có một số ít tiên nhân mới có được, vậy mà hắn cũng có?

Hắn không trả lời ngươi mà đột nhiên tiến lại gần, chỉ cách ngươi nửa cánh tay. Ánh mắt hắn trở nên quỷ dị, thậm chí còn ẩn chứa một chút hưng phấn.

"Thất Thất, ta nói cho nàng một tin tốt."

Trong lòng ngươi dâng lên một nỗi sợ hãi mãnh liệt.

Hắn… làm sao lại biết được tên của ngươi?!

Rõ ràng ngươi chưa từng nói cho hắn biết!

Hắn nhận ra ngươi đang sững sờ, có chút không vui, bèn nắm lấy cằm ngươi, buộc ngươi phải nhìn thẳng vào mắt hắn.

Ngươi nhìn thấy trong đôi mắt hắn ánh lên nụ cười quỷ dị, cùng với một tia sáng đỏ kỳ lạ.

"Này, Thất Thất à..." Ánh mắt hắn tràn đầy tình cảm mãnh liệt, khiến ngươi theo bản năng cảm thấy vô cùng sợ hãi.