Một tháng sau, ngươi dần cảm nhận được tiên lực trong cơ thể có dấu hiệu khôi phục. Hai tháng sau, tiên lực bắt đầu vận chuyển một cách yếu ớt, nhưng ngươi vẫn tỏ ra như chưa có gì thay đổi, chờ đợi thời cơ.
Bởi vì với chút tiên lực này, ngươi vẫn chưa thể trở về Thiên Đình.
Nhưng ngay lúc này, một chuyện bất ngờ xảy ra, khiến kế hoạch của ngươi hoàn toàn bị phá vỡ.
…
Ngưu Lang thế nhưng muốn cưới ngươi!
Hôm đó, hắn đột nhiên bước vào, khuôn mặt tràn đầy vẻ vui sướng, nói với ngươi:
“Thất Thất, rất nhanh thôi, ta có thể cưới được nàng rồi!”
Ngươi còn chưa kịp kinh ngạc, hắn đã nắm chặt lấy tay ngươi, ngượng ngùng cười:
“Thật tốt, Thất Thất, thành thân rồi, chúng ta có thể mãi mãi ở bên nhau.”
Ngươi giật tay ra, cười lạnh, giọng điệu chứa đầy sự châm chọc:
“Đừng có mơ! Ta sẽ không bao giờ gả cho ngươi đâu!”
Hắn lập tức xây xẩm mặt mày, nhưng lại nhanh chóng nở một nụ cười. Nụ cười lần này không hề giống với nụ cười quỷ dị ngày xưa của hắn, nhưng không hiểu sao ngươi lại cảm thấy rợn cả tóc gáy.
Lần này, hắn lại nắm lấy tay ngươi.
Nhưng ngươi kinh hãi phát hiện, dù đã dùng hết sức, ngươi vẫn không thể giãy ra được.
Làm sao có thể?!
Rõ ràng ngươi đã khôi phục tiên lực, hắn chỉ là một phàm nhân, tại sao lại có thể mạnh hơn ngươi được?!
Ngưu Lang nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt ngươi, ánh mắt mê ly nhưng ẩn chứa sự điên cuồng, thì thầm những lời mà ngươi không hiểu:
“Thất Thất, rất nhanh thôi, chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau...”
Ngươi cảm thấy sự đụng chạm của hắn khiến ngươi cảm thấy vô cùng ghê tởm.
Từng hành động, từng hơi thở, thậm chí sự tồn tại của hắn, đều làm ngươi cảm thấy nghẹt thở!
Ngươi rất muốn quát hắn cút đi, nhưng hiện tại tiên lực chưa khôi phục hoàn toàn, nếu chọc giận hắn, ai biết hắn có thể nổi điên giống như lần trước hay không.
Vì thế ngươi chỉ há miệng thở dốc, chứ không nói một lời nào.
Và cũng từ khoảnh khắc này, ngươi trở nên cảnh giác hơn bao giờ hết.
Ngày tháng dần trôi qua, tiên lực của ngươi cũng dần khôi phục, cuối cùng vào một ngày nọ, ngươi đã lấy lại được ba thành tiên lực.
Ngươi vội vàng đưa tay chạm vào chiếc hoa tai trên vành tai. Thoạt nhìn nó chỉ là một món trang sức bình thường, nhưng thực chất nó là một món pháp bảo mà ‘tác giả’ tặng cho ngươi, có tác dụng trữ đồ, chỉ có thể mở ra khi có ít nhất ba thành tiên lực.
Ngươi lập tức lấy ra hai viên đan dược khôi phục tiên lực từ trong hoa tai, bỏ vào miệng rồi nuốt chưởng.
Nhưng… dù đã uống đan dược, tiên lực của ngươi vẫn chưa hoàn toàn khôi phục.
Ngươi không khỏi hối hận vì trước đây không nghe theo lời các tỷ tỷ, mang theo nhiều đan dược hơn để phòng ngừa bất trắc.
Sau khi hấp thu đan dược, ngươi cảm nhận được trong cơ thể đã có khoảng năm thành tiên lực. Nhưng chỉ với mức này, e rằng ngươi vẫn chưa đủ sức vượt qua kết giới trên đỉnh Nam Sơn để đi vào lối vào bí mật trở về Thiên Đình.
‘Tác giả’ thương cảm cho hoàn cảnh của ngươi, lại ban cho ngươi sự trợ giúp thứ ba — một miếng ngọc bài, chỉ cần rót tiên lực vào là có thể liên lạc với các tỷ tỷ trên Thiên đình.
Ngươi lập tức truyền tin về việc mình bị giam cầm ở dưới trần gian cho họ.
Rất nhanh, các tỷ tỷ đã trả lời, nói rằng họ vô cùng lo lắng cho ngươi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Sau khi thuật lại tất cả những gì mình đã trải qua, ngươi cũng gửi tin cầu cứu, nói rằng bản thân hiện giờ chưa đủ sức để rời đi.
Các tỷ tỷ an ủi ngươi, bảo ngươi kiên nhẫn chờ đợi đến đêm trăng tròn sắp tới. Khi đó, kết giới ở đỉnh Nam Sơn sẽ trở nên vô cùng yếu ớt, cộng với việc tiên lực của ngươi đã gần khôi phục, lúc ấy ngươi sẽ có cơ hội để trở về Thiên Đình.
Còn họ sẽ chuẩn bị trước mọi thứ ở Nam Thiên Môn để tiếp ứng ngươi.
Ngươi cảm thấy vô cùng cảm động, vì để không phụ sự dụng tâm lương khổ của các tỷ tỷ, mỗi ngày ngươi đều nỗ lực vận chuyển tiên lực trong cơ thể, cố gắng khôi phục thêm một chút nữa.
Cuối cùng, đêm trăng tròn cũng đến.
Đúng như dự tính, tiên lực của ngươi gần như đã khôi phục được bảy, tám phần.
Nhân lúc Ngưu Lang không để ý, ngươi dùng tiên thuật khiến hắn mê man trong phòng, sau đó một mình lên đường đi đến đỉnh Nam Sơn.
Vì muốn tiết kiệm tiên lực, ngươi mất tận hai canh giờ để leo lên đỉnh núi.
Do lo sợ sẽ bỏ lỡ khoảnh khắc trăng tròn, ngươi đã đến sớm hơn rất nhiều.
Chẳng qua dù đã trôi qua hai canh giờ, mặt trăng vẫn chưa hoàn toàn tròn.
Ngươi ngồi trên đỉnh Nam Sơn, lặng lẽ chờ đợi.
Dù trong lòng có một chút bất an khó hiểu, nhưng đến nước này rồi, ngươi nghĩ chắc hẳn sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu.
Trăng non.
Trăng bán nguyệt.
Trăng rằm.
Mặt trăng dần nhô lên cao, chiếu sáng cả đỉnh Nam Sơn.
Ngươi đứng dậy.
Thật tốt quá.
Cuối cùng cũng sắp rời khỏi nơi này rồi.
Chỉ nghĩ đến việc có thể thoát khỏi cơn ác mộng này, ngươi đã kích động đến mức quên đi cảm giác bất an trong lòng.
Dù sao đi nữa, ngươi đã dùng tiên thuật khiến Ngưu Lang chìm vào giấc ngủ, hắn chỉ là một phàm nhân, tuyệt đối không thể nào tỉnh lại được.
Nhưng —
Giọng nói quen thuộc sau lưng bỗng vang lên, đánh vỡ tất cả hy vọng của ngươi.
“Thất Thất, nàng định đi đâu?”
Ngươi hoảng sợ quay đầu lại.
Ngay trước mắt, chính là khuôn mặt khiến ngươi gặp ác mộng vô số lần.
Không thể nào!
Vì sao Ngưu Lang lại ở đây?
Rõ ràng ngươi đã làm hắn rơi vào giấc ngủ rồi cơ mà!
Tuyết Lạc Vô Ngấn
Ngưu Lang dường như nhìn thấu ngươi đang suy nghĩ gì trong đầu, nhưng hắn không trả lời, chỉ lặng lẽ tiến về phía ngươi:
“Thất Thất, nàng thật làm ta thất vọng.”
Hắn vươn tay, ngay lập tức nắm chặt lấy cổ tay ngươi:
“Rõ ràng ta đã cho nàng cơ hội, vậy mà nàng vẫn chọn cách rời bỏ ta.”