“Ta sẽ không tha thứ cho nàng, Thất Thất.”
Nhìn ánh mắt hắn ngày càng quỷ dị, ngươi bỗng cảm thấy một nỗi sợ hãi dâng lên từ sâu trong lòng.
Đúng lúc này, một luồng tiên khí từ trên cao giáng xuống.
Ngươi ngẩng đầu, nhìn thấy giữa bầu trời đêm, ánh trăng tròn đã lên đến đỉnh điểm, phía sau ánh trăng chính là một cánh cửa ẩn hiện trong màn đêm.
Đó chính là Nam Thiên Môn của Thiên Đình!
Tuyết Lạc Vô Ngấn
Ngươi thấy cửa Thiên Đình đã mở ra, trong lòng sốt ruột muốn lập tức vứt bỏ Ngưu Lang, bay thẳng về phía bầu trời.
Nhưng điều khiến ngươi kinh hãi chính là —
Dù đã dùng toàn bộ sức lực, ngươi vẫn không thể nào thoát khỏi bàn tay hắn!
Không được, không thể tiếp tục dây dưa với hắn được nữa!
Kết giới Nam Thiên Môn chỉ yếu đi trong khoảng thời gian trăng tròn, mà trăng tròn cũng không thể duy trì được lâu, ngươi biết mình không thể chậm trễ thêm một giây một phút nào nữa.
Trong lúc vội vàng, ngươi không kiềm chế được mà vận tiên lực đánh thẳng về phía Ngưu Lang.
Không ngờ hắn hoàn toàn không phòng bị, cả người bị đánh bay, ngã mạnh xuống đất, ngay lập tức phun ra một ngụm m-áu tươi.
Nhìn hắn ngã xuống, ngươi sững sờ.
Lúc này ngươi mới nhớ ra, hắn chỉ là một phàm nhân, căn bản không chịu nổi đòn tấn công từ tiên thuật.
Ngươi chỉ muốn thoát khỏi hắn, chứ không hề có ý định muốn lấy mạng hắn.
Ngươi định bước đến kiểm tra xem hắn thế nào, nhưng bỗng nhiên —
Ngưu Lang ngẩng đầu lên nhìn ngươi.
“Thất Thất...”
Đôi mắt hắn đỏ rực đến đáng sợ, khóe miệng vẫn đang trào ra m-áu, cả người giống như một ác quỷ vừa bước ra từ địa ngục.
Ngươi bỗng nhớ lại cảnh tượng ngày đó, khi hắn cầm tay ngươi bắt ngươi phải đ.â.m d.a.o vào người hắn…
Ngươi liền hoảng sợ lùi về sau vài bước.
Không thể chần chừ nữa!
Ngươi không thèm quay đầu lại, lập tức vận tiên lực bay thẳng về phía Thiên Đình.
“Đừng đi...”
Ngưu Lang thấy ngươi rời đi, cố gắng đứng dậy, nhưng dù đã dùng hết sức lực, hắn vẫn chỉ có thể lảo đảo đi được vài bước.
“Đừng đi, Thất Thất... Đừng bỏ ta lại...”
Hắn khản giọng gào thét, trong giọng nói chứa đầy sự cầu xin.
Nhưng ngươi không hề dừng lại.
Chỉ có điều, trước khi bước vào cửa Thiên Đình, ngươi quay đầu nhìn hắn một lần cuối cùng.
Ngươi thấy trong mắt hắn, từng giọt nước mắt đỏ như m-áu đang rơi xuống.
Trên khuôn mặt rám nắng ấy, chỉ còn lại sự điên cuồng và tuyệt vọng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
…
Ngươi trở về Thiên Đình.
Cũng không hề xảy ra sai sót gì.
Một ngày trên Thiên Đình bằng một năm dưới trần gian, cho dù ngươi ở trần gian đã nửa năm, thì ở Thiên Đình cũng chỉ mới trôi qua nửa ngày mà thôi.
Các tỷ tỷ của ngươi đã chuẩn bị mọi thứ vô cùng chu đáo, cho nên không một ai để ý đến việc một Chức Nữ nhỏ bé như ngươi có biến mất nửa ngày hay không.
Mọi thứ dường như đã quay lại quỹ đạo vốn có.
Ban đầu, ngươi vẫn còn có chút bất an, nhưng theo thời gian trôi qua, cuộc sống yên bình khiến ngươi dần an tâm hơn.
Chỉ có đôi khi, trong những đêm khuya thanh vắng, ngươi lại nhớ về khoảng thời gian nửa năm dưới trần gian ấy.
Nhớ về một người đàn ông tên Ngưu Lang, người đã yêu ngươi một cách điên cuồng.
Và vào những khoảnh khắc yên tĩnh nhất, trong đầu ngươi luôn văng vẳng giọng nói thống khổ và tuyệt vọng của hắn:
"Đừng đi, Thất Thất... Đừng bỏ ta lại..."
Dường như mất đi ngươi chính là mất đi sự sống của hắn vậy.
Ban đầu, ngươi chỉ cảm thấy khó chịu, nhưng giờ nghĩ lại thì...
Ngoại trừ việc hắn luôn dùng những thủ đoạn cực đoan để giữ chân ngươi ở trần gian, còn lại, hắn luôn yêu thương, chiều chuộng ngươi, chưa từng từ chối bất cứ điều gì mà ngươi muốn.
Xuân qua thu tới, một năm trôi qua trong chớp mắt.
Ngươi dần dần quên hắn.
Một ngày ở Thiên Đình bằng một năm dưới trần gian, bây giờ Thiên Đình đã trôi qua một năm, thì dưới trần gian cũng đã trôi qua mấy trăm năm.
Ngưu Lang e rằng sớm đã hóa thành một nắm tro tàn trong dòng lịch sử rồi.
Lại đến ngày nghỉ tắm gội hằng năm, bởi vì chuyện xảy ra lần trước cùng với tin đồn về ma khí hoành hành nhân gian, ngươi và các tỷ muội quyết định năm nay sẽ ở yên trong Thiên Đình.
Mặc dù có nghe nói về sự tàn sát của Ma tộc ở trần gian, nhưng các ngươi không hề để tâm, nghe qua rồi thôi.
Dù trần gian có thế nào, cũng chẳng liên quan gì đến các ngươi, huống chi Thiên Đình có rất nhiều Đại La Kim Tiên, chính là nơi an toàn nhất.
Thế nên, không một ai nghĩ tới chuyện... Ma Quân lại đánh thẳng lên Thiên Đình!
Không biết có phải là do tiên nhân trên Thiên Đình đã an nhàn quá lâu hay không, thế nhưng lại bị Ma Quân đánh cho tan tác.
Chỉ trong vài ngày, Nam Thiên Môn đã thất thủ.
Trong lúc hỗn loạn, tiên nhân Thiên Đình ai cũng lo sợ bất an, phần lớn đều chạy về phương Bắc để trốn thoát, e sợ sẽ bị Ma Quân bắt giữ.
Ngươi cũng không ngoại lệ.
Ngươi và các tỷ muội chỉ là những Chức Nữ nhỏ bé dưới trướng một vị Huyền Tiên.
Sau khi vị Huyền Tiên ấy bị Thiên Đế phái đi chống đỡ Ma Quân nhưng lại tử trận, những người dưới trướng ông ấy lập tức tan rã, chạy trốn khắp nơi.
Ngươi cùng các tỷ tỷ vì giữ mạng, cũng chỉ có thể hướng về phía Bắc Thiên Đình mà chạy trốn.
Lúc này, dù có trăm ngàn suy nghĩ thì ngươi cũng không thể nào ngờ được rằng, đại kiếp nạn của Thiên Đình lần này lại vì ngươi mà khởi nguồn.
Đến khi ngươi nhận ra, thì cũng là lúc ngươi bị đưa lên đài cao của Thiên Đình.