Ngưu Lang Hắc Hóa

Chương 8



"Nhưng Thất Thất thật sự quá ngon miệng, suýt chút nữa ta đã không thể dừng lại được. Xin lỗi, nàng có đau lắm không?"

Trong miệng ngươi vẫn còn đọng lại vị tanh nồng của m-áu, chỉ biết tròn mắt nhìn hắn đầy sợ hãi.

Hắn bật cười, bàn tay lạnh lẽo lướt nhẹ qua mặt ngươi:

"Thất Thất của ta thật đáng yêu."

Nói xong, hắn không biết nghĩ đến điều gì, nụ cười bỗng trở nên ôn hòa, giống như lần đầu tiên hai người gặp nhau:

"Rất nhanh thôi, chúng ta có thể ở bên nhau mãi mãi..."

Trực giác mách bảo ngươi rằng, "ở bên nhau" trong lời hắn nói không giống với cách mà ngươi hiểu.

Nhưng ngươi chẳng thể làm gì khác ngoài run rẩy chờ đợi số phận của mình tại ma cung rộng lớn này.

Chẳng qua, ngươi cũng không phải chờ đợi quá lâu.

Ngày hôm đó, Ngưu Lang dùng khăn che mắt ngươi lại, nói rằng có một món quà muốn tặng.

Hắn bá đạo mang ngươi đến một nơi tối đen, nóng bức, ma khí nồng nặc đến mức khiến ngươi vô cùng khó chịu.

Khi hắn tháo khăn che mặt ra, ngươi lập tức chạm phải ánh mắt đỏ như m-áu của hắn và... một hồ m-áu khổng lồ sau lưng hắn.

Ngươi từng thấy ánh mắt đỏ rực của hắn một lần trước đây, còn bể m-áu kia thì ghê tởm đến mức khiến ngươi chỉ muốn nôn mửa.

Hắn ôm chặt ngươi từ phía sau, ghé sát tai ngươi khẽ cười:

"Thất Thất, nàng có biết không? Nơi này toàn là m-áu thịt của ta đó."

Ngươi rùng mình.

Nhưng hắn không để tâm đến sự run rẩy của ngươi, chỉ tiếp tục nói:

"Suốt hơn 300 năm qua, mỗi lần nhớ đến nàng, ta lại cắt đi một miếng thịt rồi ném vào đây. Ta đau lắm, Thất Thất à... mỗi lần đau đớn như vậy, ta lại nghĩ, ngày đó nàng rời đi còn khiến ta đau đớn gấp trăm lần, vạn lần thế này."

"Giờ ta đã mạnh đến mức không ai có thể ngăn cản ta ở bên cạnh nàng. Nhưng ta vẫn rất sợ, vẫn không thể quên được cảnh nàng bỏ ta mà đi vào 300 năm trước. Vì vậy, ta đã tìm đến Hồng Cổ và nuôi nó bằng chính m-áu th-ịt của mình. Hiện tại, nó đang ở trong hồ m-áu này – món quà mà ta muốn tặng nàng. Nàng có thích không?"

Hắn điên rồi!

Ngươi kinh hoàng giãy giụa, chỉ muốn thoát khỏi nơi này càng sớm càng tốt.

Lẽ ra ngươi nên biết! Lẽ ra ngươi phải nhận ra từ sớm!

Ngươi tưởng rằng bản thân đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng không ngờ hắn lại thực sự tìm được Hồng Cổ!

Hồng Cổ, còn được gọi là "Tình Cổ", là một loại cổ trùng cấm kỵ thời kỳ thượng cổ - lúc mà Vu Tộc còn hưng thịnh.

Nó cần được nuôi bằng m-áu th-ịt của chủ nhân trong suốt trăm năm.

Tuyết Lạc Vô Ngấn

Một khi đã nuôi lớn, nó sẽ chia thành hai – mẫu cổ và tử cổ. Hai cổ trùng này có chung sinh mệnh và linh lực. Một khi tách xa nhau quá nửa nén hương, cả hai sẽ nổ tan xác mà chếc.

Lúc gieo cổ, m-áu thịt của mẫu cổ sẽ dung hợp vào cơ thể của chủ nhân tử cổ, trở thành một phần của cơ thể, không thể giải trừ.

Loại cổ này từ thời xa xưa đã cực kỳ quý hiếm, hơn nữa quá trình nuôi dưỡng cũng vô cùng khó khăn.

Nhưng đáng sợ nhất là, một khi đã gieo, cả đời này ngươi sẽ không bao giờ có thể thoát khỏi hắn!

Ngươi không muốn bị trói buộc! Vì thế ngươi lập tức liều mạng giãy giụa:

"Ta không cần! Buông ta ra!"

Nhưng vô ích.

Ngưu Lang ôm ngươi nhảy xuống hồ m-áu.

Ma khí trong hồ m-áu lập tức va chạm với linh khí trong cơ thể ngươi, khiến ngươi đau đớn quằn quại.

Hắn đặt tay lên đan điền của ngươi.

"Ngươi... ngươi muốn làm gì..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ngươi sợ hãi hét lên, cố gắng đẩy hắn ra.

Hắn mỉm cười dịu dàng:

"Ta muốn rút nội đan của nàng ra. Có thể sẽ hơi đau, nếu không chịu được thì cứ cắn vào tay ta nhé."

Không chờ ngươi kịp phản ứng lại, một cơn đau giống như bị xé toạc đã truyền khắp cơ thể!

Cảm giác như có hàng ngàn thanh kiếm xuyên qua đan điền, chọc thẳng vào tim. Tiên lực của ngươi bị rút đi từng chút một, đau đớn đến mức khiến ngươi không thể thốt lên lời.

Nước mắt trào ra không kiểm soát.

Chếc... có lẽ cũng chỉ đau đến vậy mà thôi.

Nhưng trớ trêu thay, ngươi còn chẳng thể chếc được.

Ngưu Lang sử dụng ma khí đưa Hồng Cổ vào cơ thể ngươi, để nó dung hợp với m-áu thịt của ngươi, tạo ra một viên "ma đan" mới.

Cơn đau cuối cùng như nghiền nát tất cả.

Ngươi ngất đi.

Trong vô thức, ngươi chìm vào một giấc mơ dài đầy bóng tối và áp lực.

Khi tỉnh lại, dường như đã trôi qua rất lâu.

Ngươi đang mặc hỉ phục đỏ thẫm, nằm trong một tẩm điện xa lạ.

Trên người hoàn toàn không có vết thương, ngay cả cơn đau cũng biến mất như chưa từng tồn tại.

Nếu không phải khi mở mắt ra liền thấy Ngưu Lang, có lẽ ngươi sẽ nghĩ tất cả chỉ là một giấc mộng.

Hắn cũng mặc hỉ phục, khóe môi nở nụ cười rạng rỡ chưa từng có.

Hắn nắm lấy tay ngươi, dịu dàng nói:

"Thất Thất, hôm nay chúng ta sẽ thành thân."

Ngươi không giãy giụa, cũng không phản kháng.

Bởi vì ngươi đã tuyệt vọng.

Đôi môi lạnh lẽo quấn quýt dây dưa, đầu ngón tay nóng rực mơn trớn khắp nơi, lưu luyến không rời.

Mái tóc đen dài, làn da trắng tựa tuyết, như một đóa phúc bồn tử e ấp.

Người phía trên tựa như một con dã thú tham lam không biết chán, mạnh mẽ chiếm đoạt, từng bước ép sát, không chút do dự tiến quân thần tốc.

Nhẹ nhàng hòa hợp, chậm rãi siết chặt, đôi mắt ngập tràn ánh sáng mê ly.

Ngươi cắn răng chịu đựng cơn mệt mỏi và những cơn run rẩy dâng trào, giọng nói nức nở xin tha.

Nhưng đổi lại, chỉ là sự tấn công càng thêm mãnh liệt của hắn.

Giường rung lắc, ánh nến lập lòe.

Trong cơn mê loạn, ngươi nhìn qua lớp màn lụa mỏng, trông ra bầu trời bên ngoài cửa sổ.

Bóng đêm sâu thẳm, tựa như một tấm lưới khổng lồ, siết chặt đến mức khiến ngươi nghẹt thở.

Hồng Cổ thì như một sợi xiềng xích vô hình, khóa chặt ngươi ở bên cạnh hắn, trói buộc ngươi suốt đời suốt kiếp.

Đời này, ngươi không thể trốn thoát nữa.

Mọi thứ kết thúc khi trời gần sáng.

Ngươi quay đầu, nặng nề nhắm mắt lại.

Giữa không gian tĩnh lặng, có ai đó khẽ thì thầm bên tai:

“Ta yêu nàng.”