Nguyện Hoa Mãi Đẹp, Nguyện Trăng Mãi Tròn

Chương 10



Chàng kể có một người đồng hương tên là Thụy Tuyết, là thị vệ phủ Thiếu tướng quân, lần này xuất chinh bị cụt mất một chân, may mà giữ được tính mạng.



“Thiếu tướng quân chia cho Thụy Tuyết một gian cửa hàng của nhà mình để hắn ta quản lý, cũng đủ cho hắn ta nửa đời sau cơm ăn áo mặc không lo rồi. Lúc ta và hắn ta chia tay, ta nói vợ ta đang chờ ta ở nhà, hắn ta bảo hắn ta cũng có một người trong lòng, ngày nhớ đêm mong. Nàng xem đám người chúng ta g.i.ế.c người không ghê tay, kỳ thực trong lòng ai cũng mềm yếu cả đấy.”



Lại được nghe giọng nói mạnh mẽ hoạt bát của Bùi Xuân Sơn, lòng ta dần dần an định, chẳng biết từ lúc nào nước mắt đã ngừng rơi, hé nở nụ cười.



Chàng nắm lấy tay ta, ghé lên môi mình, hơi thở nóng rực sưởi ấm đầu ngón tay lạnh giá của ta, nói, “Chỉ là không biết nương tử có chê ta bây giờ là gã chột mắt không thôi.”



Ta giả bộ hờn dỗi, vẻ mặt ghét bỏ ra mặt, ánh mắt liếc về phía cửa, ý bảo chàng đi đi.



Bùi Xuân Sơn giở trò vô lại, ôm chặt lấy ta vào lòng, nói, “Ta đi là không đi đâu, chỉ nguyện làm một gã gia đinh giữ nhà cho nương tử, vì nương tử gánh nước cả đời, quét sân cả đời…”



Chàng bù đắp cho ta một hôn lễ trang trọng và long trọng, lần này, chàng cuối cùng cũng không còn nỗi lo về sau nữa.



Năm Thanh Uyển lên sáu tuổi, ta và Bùi Xuân Sơn sinh hạ một cô con gái.



Hai chúng ta đã có kinh nghiệm chăm sóc Thanh Uyển, con gái nuôi nấng trắng trẻo bụ bẫm, ai gặp cũng khen đáng yêu.



Bùi Xuân Sơn một tay bế con, một tay dắt Thanh Uyển, quay đầu nhìn ta nói, “Đấy là con bé giống mẹ nó, lớn lên trắng trẻo xinh xắn, nếu mà giống ta, thì hỏng bét.”





Ta thì thích trẻ con lắm, con cái đông đúc, nhà cửa mới thêm phần náo nhiệt. Chúng ta quản lý xưởng may quần áo rất tốt, kiếm được nhiều tiền như vậy, đủ sức nuôi sống các con.



Thế là hơn hai năm sau, một đêm hè oi ả, ta cố ý mặc phong phanh, ôm sách nép vào lòng chàng.



Cứ lật một trang sách, ta lại cọ nhẹ lên vai chàng một cái, cuối cùng cũng trêu chọc đến mức chàng giật lấy sách, đè ta xuống giường.



Chàng hỏi ta vừa rồi đọc gì, ta mắt tròn xoe vô tội, chỉ chỉ vào cổ họng, ý bảo ta không biết nói, không thể nào nói cho chàng biết được.



Chàng quỳ gối ngồi dậy, cởi bỏ áo dài, kéo tay ta ôm lấy tấm lưng rộng dày của chàng.



Giọng nói khàn đặc, hơi thở bên tai ta nóng rực đến mất nết, nói, “Vậy thì viết cho ta xem, nương tử…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



Cứ như vậy, chúng ta lại sinh thêm một cậu con trai.



Về sau này, Thanh Uyển theo ta quản lý xưởng may quần áo, con bé khi nhỏ thường ở bên ta, tính tình trầm tĩnh ít nói, lớn lên gả cho một thư sinh cũng điềm đạm trang trọng không kém, hai người rất xứng đôi vừa lứa.



Cô con gái của ta tuy nhỏ nhắn, nhưng từ bé đã thích cưỡi ngựa b.ắ.n cung, học được mấy bài quyền cước côn thương.



Đến cả Trịnh đại thẩm cũng phải nói, ba tuổi xem già, năm tuổi nhìn tận gốc rễ, có ai mà ngờ được, con gái ta lớn lên lại đi làm tiêu sư ở tiêu cục.



Còn cậu con trai út của chúng ta, vóc dáng thì khỏe mạnh như Bùi Xuân Sơn, nhưng thằng bé còn trầm lặng hơn Thanh Uyển mấy phần, từ bé đã thích nép bên ngoài trường tư thục nghe thầy đồ giảng bài.



Khi ấy ta viết cho Bùi Xuân Sơn: “Chúng ta cho con đi học đi chàng, để sau này con thi đỗ công danh, làm một văn quan, dâng lời hay lẽ phải cho dân sinh.”



Bùi Xuân Sơn vô cùng cảm động nhìn ta, “Năm xưa ta chỉ thuận miệng nhắc tới, nàng vậy mà nhớ kỹ trong lòng.”



Phải đó, ta nhớ kỹ cuộc đời an ổn vốn thuộc về chàng, bây giờ nếu có thể để con trai đi trên con đường này, cũng coi như bù đắp được phần nào tiếc nuối cho chàng.



Về sau nữa, con trai bảng vàng đề tên, vinh quy bái tổ.



Tiết Trung thu, Thanh Uyển cũng đã có một trai một gái, dẫn cả gia đình đến nhà ta đoàn tụ.



Mọi người nâng chén cười nói vui vẻ, nói chuyện một hồi bèn ồn ào đòi ta viết một câu chúc.



Giữa đám đông ồn ào náo nhiệt, ta chăm chú nhìn Bùi Xuân Sơn một cái, sau đó viết xuống: “Nguyện hoa mãi đẹp, người mãi khỏe, trăng mãi tròn.”



Chàng tâm ý tương thông mỉm cười, có lẽ cũng giống như ta, nhớ lại đêm Trung thu ngày đầu chúng ta gặp gỡ.



Quả nhiên chàng đã làm đúng như lời chàng nói, vì ta gánh nước cả đời, quét sân cả đời.”



 

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

 

Hết