Đây là lần đầu tiên ta chờ Bùi Xuân Sơn chinh chiến trở về, nào ngờ rằng một lần chờ đợi ấy kéo dài đến hơn nửa năm.
Tính toán đến ngày thứ năm của tháng thứ bảy, ta gần như suy sụp, bèn nhận thêm thật nhiều việc may vá, giở từng trang sách mà Bùi Xuân Sơn từng đọc, nắn nót viết đi viết lại những con chữ chàng dạy ta, chỉ mong sao có thể vượt qua từng khắc khoải này.
Trịnh đại thẩm không yên tâm, thường xuyên qua thăm nom ta.
Bà nói Bùi Xuân Sơn sau khi biết rõ sự thật Thanh Uyển là muội muội ta, đã giải thích rõ ràng với hàng xóm láng giềng.
Bà còn nói, Bùi Xuân Sơn dặn rằng, giấy tờ nhà đất của căn nhà này đã sớm sang tên cho ta rồi, nếu chẳng may chàng vong trận, thì đây sẽ là của hồi môn của ta, ta vẫn là thân gái trong sạch, người đời không ai dám khinh thường ta.
Thì ra chàng không chịu chạm vào ta, nào chỉ vì sợ làm tổn thương ta, mà còn sợ sau này ta khó lòng tái giá.
Nhưng chàng chẳng hề hé răng nửa lời, chỉ mong ta ở bên cạnh chàng được thảnh thơi tự tại.
Lời Trịnh đại thẩm còn chưa dứt, nước mắt ta đã giàn giụa.
Ta liên tục lắc đầu, dù là Trịnh đại thẩm vốn giỏi nhìn mặt đoán ý, cũng phải thở dài một tiếng, “Nó đối đãi với con thật sự đã hết lòng hết dạ rồi, cũng trách chẳng được vì sao con không nỡ lòng nào rời đi, thà rằng ở lại đây một mình nuôi muội muội, thủ tiết thờ nócả đời…”
Con gái không nhất thiết phải lấy chồng, ta nuôi nổi bản thân, cũng nuôi nổi muội muội, chẳng cần phải cậy nhờ vào việc xuất giá để nương tựa vào ai mà sống.
Ta không muốn lấy chồng, chỉ bởi vì ta đã gặp được người tốt, từ nay về sau người khác đều là người dưng, chẳng ai lọt nổi vào tim ta nữa rồi.
Tiễn Trịnh đại thẩm về, cho muội muội ăn cháo rồi dỗ dành con bé ngủ say, ta rút ra một quyển sách, ngồi xuống trước cửa.
Trăng rằm tháng mười lại tròn vành vạnh, chữ nghĩa trên trang giấy rõ mồn một.
Ta lại thấy mấy câu thơ chất chứa bao chuyện cũ:
“Đánh cuộc thi thơ, trà thơm ngát đổ,
Ngày ấy bình thường, nào có hay đâu.”
“Tĩnh nữ dịu hiền,
Hẹn ta góc thành.”
“Cỏ dại mơn man,
Sương móc giăng tràn.
Người đẹp dịu dàng,
Mắt trong sáng ngời.”
Đêm xuân hạ giao mùa, hoa lê rụng trắng như tuyết, hải đường khoe sắc rực rỡ như gấm.
Rõ ràng nơi nơi tràn trề sinh cơ, mà ta chìm đắm trong những hồi ức ngổn ngang, chỉ cảm thấy mình héo hon như cây khô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Đúng lúc ta thất thần, một giọng nói quen thuộc mà trong trẻo vang lên từ phía cổng sân: “Đêm nay trăng sao sáng tỏ, nương tử vì ai đứng giữa gió sương đêm khuya thế này?”
Ta “bật” dậy, đến cả quyển sách rơi xuống đất cũng chẳng màng.
Chàng đã về rồi.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Bóng dáng cao lớn bước những bước sải dài về phía ta, nước mắt trào dâng, ta lao tới ôm chầm lấy Bùi Xuân Sơn.
Sao chẳng về? Sao chẳng về?
Nếu không vì chàng, sao thiếp dãi dầu?
Ta vùi đầu vào lòng chàng khóc nức nở, chàng tựa cằm lên vai ta cười ngây ngô không ngớt.
“Tĩnh Xu, ta về rồi, về rồi đây.”
“Tĩnh Xu, ta nhớ nàng lắm, nhớ nhà lắm…”
Ta khóc đã rồi mới đứng thẳng người, khoảnh khắc nhìn rõ mặt chàng, ta sững sờ tại chỗ.
Lúc này ta mới ngửi thấy mùi thuốc bắc nồng nặc trên người chàng, mà một bên mắt của chàng đã bị băng gạc quấn chặt
Ta run rẩy đưa tay, chỉ vào con mắt bị thương của chàng.
Còn Bùi Xuân Sơn chỉ ngây ngốc cười, nói, “Cũng may ta vẫn còn giữ lại được một con mắt, còn có thể thấy chữ nàng viết.”
Ta lần nữa nước mắt như mưa, được chàng ôm chặt vào lòng.
“Chút xíu đau thôi mà, Tĩnh Xu, nàng đừng buồn…”
Sao mà không đau cho được, chàng chỉ là cao lớn hơn người khác một chút thôi, chứ đâu phải mình đồng da sắt chứ…
Ta kéo chàng vào nhà, rót nước nóng cho chàng uống.
Thấy ta còn định đi chuẩn bị nước tắm, chàng vội vàng kéo ta ngồi xuống.
“Tĩnh Xu ngoan, để ta ngắm nghía nàng kỹ càng đã, xem nàng có bị gầy đi không. Mấy chuyện khác cứ để đó đã, được không?”
Ta gật đầu, dưới sự vỗ về của chàng dần dần bình tĩnh lại.
Nhìn gương mặt thương tích của chàng, ta nhớ tới lần đầu tiên ta gặp chàng.
Lúc đó ta còn nghĩ, nếu vết thương kia sâu thêm chút nữa, có lẽ đã làm mù mắt rồi, nào ngờ đâu lời nói vô tình lại thành sự thật.
May mắn là chàng mang về tin tốt lành: “Tĩnh Xu, Thiếu tướng quân của chúng ta tốt bụng lắm, người cho phép đám tàn binh bại tướng như bọn ta không anh em, không con cái được hồi hương, còn ban cho một khoản tiền thưởng lớn, đủ để chúng ta mở một xưởng may quần áo, làm chút nghề buôn bán nhỏ.”
Chàng vốn ít khi kể chuyện quân doanh, duy chỉ nhắc đến vị Thiếu tướng quân này, là chàng có thể nói rất nhiều.