Nguyện Hoa Mãi Đẹp, Nguyện Trăng Mãi Tròn

Chương 5



Bà ta giơ hai ngón tay ra, huơ huơ trước mặt ta: “Anh ta trả công cho ta gấp đôi người khác đấy nhé, nếu không thì ta cũng chẳng chịu chạy đi chạy lại mấy bận một ngày thế này đâu…”



Vú Trịnh lải nhải rất nhiều, nhưng tâm trí ta chỉ quanh quẩn ở bốn chữ “vợ ta” kia, chẳng còn nghe lọt tai điều gì khác.



Dù ta biết, đại ca vu oan cho ta thất tiết, nói muội muội là con ta, nhưng đối với Bùi Xuân Sơn, hắn không hề hay biết sự thật.



Hắn chỉ đơn thuần chăm sóc cho mẹ con ta, còn chu đáo giữ gìn thanh danh cho chúng ta, ở những nơi ta không biết, hắn đã lo toan cho ta rất nhiều.



Trước khi về, v.ú Trịnh cảm thán: “Đám vợ con lính tráng các cô cũng chẳng dễ dàng gì, nhất là lại gả cho Bùi đại gia, người thân thích chẳng có ai bên cạnh, sau này còn khổ nữa…”



Ta lắc đầu, bà ta đã vội quay lưng bước đi.



Ta chẳng thấy có gì khổ cả, trên đời này còn có những ngày tháng khó khăn hơn, còn có những người khổ sở hơn nhiều.



Hắn đã cho tỷ muội ta một nơi nương thân, ta sẽ trả lại hắn hơi ấm gia đình.



Trong những tháng ngày giông bão, có một nơi để nương tựa, một người để trông mong, như vậy đã là quá đủ với ta rồi.



Đến ngày áo ấm may xong, ta đã có thể vụng về viết được những chữ thông dụng như “ăn”, “uống”, “đau”, “lạnh”.



Là do Bùi Xuân Sơn nhất quyết dạy ta viết: “Theo lý, ta phải dạy nàng từ nét chữ đầu tiên. Nhưng đời người vô thường, nhỡ đâu vài ngày nữa ta ra trận rồi bỏ mạng, ít nhất nàng nương nhờ nơi khác, cũng có thể cho người ta biết nàng cần gì.”



Ta quen biết hắn đến lúc này cũng chưa đầy bốn tháng.



Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc hắn sẽ giống như cha ta, biến thành một bộ hài cốt lạnh lẽo, lòng ta lại quặn thắt.



Ta buông bút, quay mặt đi, đưa tay lên che miệng hắn lại.



Râu ri rậm rạp cọ vào lòng bàn tay ta ngưa ngứa.



Hắn khựng lại một chút, rồi nắm lấy tay ta, cười hỏi: “Nàng sợ ta c.h.ế.t sao?”



Ta ngoan ngoãn gật đầu.



Ta không hiểu, vì sao nụ cười của hắn càng thêm rạng rỡ.



“Cô nương à, lâu lắm rồi chẳng ai sợ ta c.h.ế.t ngoài kia cả.”



Ngoài kia, gió nổi mây vần, tuyết rơi đầy sân, như tiếng ngọc vỡ tan.



“Nếu ta ra chinh chiến, nàng sẽ luôn ở đây đợi ta về chứ?” Hắn đột ngột hỏi ta, nắm tay ta, siết chặt hơn một chút.



Ta nhìn cuốn sách trên bàn, nhìn bông tuyết ngoài song cửa, nhìn cả—

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!



Người trong lòng.



Ta lặng lẽ gật đầu, đổi lại nụ cười mừng rỡ đến phát cuồng của hắn.



Ta lấy từ trong ngăn kéo ra một chiếc túi tiền, đó là chiếc túi trước đây cha ta đưa cho ta, giờ được ta bỏ thêm vào chút tiền lẻ.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ta mở túi ra cho hắn xem, rồi làm điệu bộ may vá.



Bùi Xuân Sơn chăm chú nhìn ta, rồi chợt hiểu ra: “Nàng tự nhận việc may vá, kiếm được tiền rồi ư?”



Ta gật đầu, rồi trịnh trọng ngồi xuống ghế, chỉ tay ra ngoài cửa, lại chỉ vào hắn.



Ban đầu ta chẳng dám mong hắn hiểu ý mình, ta vụng về quá, diễn đạt không rõ ràng, cũng chưa biết viết câu nói này.



Nhưng hắn bỗng dưng bế thốc ta lên, vui mừng xoay mấy vòng.



Ta sợ hãi ôm chặt cổ hắn, mặt sát gần hắn trong gang tấc.



Hắn hơi nghiêng đầu, chóp mũi lướt qua trán ta.



Đến cả hơi thở của hắn cũng nóng rực, đủ sưởi ấm cả cuộc đời ta.



“Ta hiểu ý nàng,” hắn nhắm mắt lại, trán chạm trán ta, “Ta thực sự hiểu…”



Điều ta muốn nói với hắn là: “Ta có thể kiếm tiền nuôi sống bản thân và muội muội, nên ta sẽ luôn như cái sân này, đợi chàng về nhà.”



Đêm đó gió lớn tuyết dày, hắn bế ta lên giường.



Khi y phục đã cởi đến lớp áo lót trong cùng, hắn bỗng nhiên dừng tay.



Người đàn ông vạm vỡ mặt mày đỏ bừng, vành tai như nhuộm máu.



Cuối cùng hắn chỉ vùi mặt vào hõm vai ta, nói: “Ta phải nuôi nàng béo tốt thêm chút nữa mới được…”



Ta cũng xấu hổ đến tim đập loạn nhịp, hai tay nắm chặt lấy góc chăn, không dám nhúc nhích.



Bùi Xuân Sơn nghĩ ngợi lung tung hồi lâu, rồi nói: “Ta sức lực lớn, nếu sau này lỡ làm nàng đau, nàng cứ nháy mắt với ta nhé.”



Ta càng thêm luống cuống, đành nhắm mắt giả c.h.ế.t trong vòng tay kia.



Yên tĩnh hồi lâu, khi ta chìm vào giấc ngủ mơ màng giữa tiếng gió tuyết, đột nhiên nghe thấy Bùi Xuân Sơn nói thêm một câu: “Nhưng mà, nhưng mà ta cũng chẳng dám nhìn vào mắt nàng…”



Ta không nhịn được khẽ nhếch môi cười, trong đêm đông giá rét, chỉ cảm thấy một dòng nước ấm lan tỏa khắp cơ thể.



Hắn sợ ta bị thương, sợ ta vất vả, sợ ta theo hắn chịu khổ.



Đối diện với ta, hắn sợ đông, sợ tây, đến cả nhìn ta một cái cũng sợ.



Ta dang tay, ôm lấy cánh tay rắn chắc như gốc cây của hắn.



Ta biết hắn cô đơn bôn ba đã lâu, trân trọng ngôi nhà vừa có được này đến nhường nào.



Vậy thì từ nay về sau hãy để ta đợi chàng, dẫu sau này chàng có chiến tử sa trường, linh hồn cũng có chốn quay về, trước mộ có người hương khói.



Ta sẽ gánh vác gia đình này vì chàng.