Ta và Bùi Xuân Sơn cùng muội muội, đã trải qua một cái Tết giản dị mà ấm áp.
Hắn vót tre, ta cắt giấy đỏ, muội muội thì nghịch lọ hồ dán, cả nhà cùng nhau làm mấy chiếc đèn lồng, treo trước cổng lớn và dưới mái hiên.
Đêm giao thừa, pháo hoa rực rỡ từ trong thành bay lên nổ tung trên bầu trời, Bùi Xuân Sơn từ phía sau ôm lấy ta, cằm khẽ đặt lên đỉnh đầu ta.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Ta không khỏi bật cười, hắn hỏi ta cười gì.
Lần này, ta không viết chữ, cũng chẳng khoa tay múa chân.
Ta không muốn cho hắn biết, hắn ôm ta như thế này, ta cảm thấy mình như khoác thêm một chiếc áo choàng da hổ có mũ trùm đầu vậy.
Bùi Xuân Sơn ôm ta lắc lư , giọng điệu trầm khàn nũng nịu: “Ái chà, nàng có chuyện giấu ta rồi, xem ta như người ngoài vậy…”
Ta không tỏ thái độ gì, ngược lại muội muội đang tập nói bi bô, cười khanh khách bắt chước: “Ngoài va! Ngoài va!”
Bùi Xuân Sơn nhìn muội muội trên giường nhỏ, nghiêm mặt nói: “Ngoài việc dạy chữ cho nàng, ta cũng nên dạy con bé nói chuyện mới phải.”
Hắn bước thẳng tới, bế muội muội lên, chỉ vào ta rồi nói: “Con à, gọi mẹ)’!”
Anh xoay người con bé về phía mình, cười nói: “Hoặc là gọi cha’ trước cũng được.”
Ta hoảng hốt vội vàng tìm giấy bút, nhưng ta không biết viết hai chữ “tỷ muội”, đành viết trước chữ “cha”.
Ta chỉ vào chữ “cha”, Bùi Xuân Sơn hỏi: “Ý nàng là, cha nàng?”
Ta gật đầu, lại chỉ vào chữ “cha” lần nữa, rồi chỉ sang muội muội.
Vẻ mặt Bùi Xuân Sơn ban đầu là nghi hoặc, sau đó không hiểu sao lại mang theo vài phần ấm ức: “Ý nàng là, ta không phải cha ruột của con bé, nên không cho phép nó gọi ta như vậy sao?”
Ta trợn tròn mắt, ngẩn người hồi lâu, mới liên tục xua tay.
Ý ta muốn nói rõ ràng là, cha ta cũng là cha của con bé.
Ta gãi đầu, lại viết thêm chữ “mẹ”, ta chỉ vào bản thân, lại chỉ vào muội muội, rồi ra sức lắc đầu.
Lúc này Bùi Xuân Sơn mới ngẩn người ra, hắn dò hỏi: “Chẳng lẽ nàng không phải mẹ ruột của nó?”
Ta thở phào nhẹ nhõm, ngồi phịch xuống bên giường nhỏ, gật đầu lia lịa.
“A?” Vẻ mặt Bùi Xuân Sơn vô cùng đặc sắc, cuối cùng tất cả đều bị sự áy náy bao trùm, “Thật sự xin lỗi! Ta lại nghe theo lời của tên đại ca vừa ngu xuẩn vừa xấu xa của nàng, hiểu lầm nàng đến tận bây giờ!”
Ta cười lắc đầu, vươn tay nhẹ nhàng xoa dịu hàng mày đang nhíu chặt của hắn.
Hiểu lầm thì sao chứ? Ngược lại để ta nhìn rõ hơn nhân phẩm quý giá như vàng ngọc của Bùi Xuân Sơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Thấy ta như vậy, vẻ áy náy của hắn cũng tan biến đi phần nào, hắn nói với muội muội: “Bảo bối à, vậy thì con gọi chúng ta là ‘tỷ tỷ’ và ‘tỷ phu)’ nhé.”
Trẻ con làm sao mà phát âm được những từ khó như vậy, học mãi vẫn chỉ gọi được thành “Đệ đệ”, chọc cười cả ta và Bùi Xuân Sơn.
Đến nỗi trong đêm đen nhất trước bình minh này, trong nhà cũng tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ.
Ta tranh thủ học v.ú Trịnh làm rất nhiều món ăn, những ngày tháng Giêng rảnh rỗi, ta lại làm cho Bùi Xuân Sơn ăn.
Hắn thích ăn đồ ngọt, ta ngồi bên bếp lò giã táo làm bánh táo, hắn thì ngồi bên cạnh, lớn tiếng) đọc sách cho ta nghe.
Đọc đến đâu đó, ta nghe: “Cô gái kia xinh đẹp, hẹn ta ở góc thành).”
Ta đột ngột ngẩng đầu, Bùi Xuân Sơn chú ý tới, hỏi ta sao vậy.
Ta bước tới, chỉ vào trang sách hắn đang đọc.
Bùi Xuân Sơn lại đọc một lần nữa.
Càng nghe càng giống chữ “Tĩnh Xu” trong tên ta, ta hưng phấn chỉ vào câu thơ kia, lại chỉ vào chính mình.
Bùi Xuân Sơn trầm ngâm suy nghĩ một lúc, rồi chợt hiểu ra nói: “Tĩnh nữ kỳ xu, là tên của nàng phải không?”
“Là ‘Tĩnh Nữ’ sao?” Thấy ta lắc đầu, Bùi Xuân Sơn lại nói, “Là ‘Tĩnh Xu’, đúng không?”
Ta gật đầu, cười cong cả mắt.
Cuối cùng hắn cũng biết tên ta rồi, không cần phải gọi “cô nương” nữa.
Bùi Xuân Sơn cũng vui mừng, liên tục gọi mấy tiếng “Tĩnh Xu”.
Hắn hỏi ta: “Ta nhớ cha nàng không biết chữ, chẳng lẽ là ông ấy nhờ người khác đặt tên cho nàng sao?”
Ta gật đầu, lấy túi tiền ra, rồi viết hai chữ “thư sinh” lên giấy.
Bùi Xuân Sơn nói: “Ta hiểu rồi, là cha nàng đặc biệt bỏ tiền ra, tìm một thư sinh đặt tên cho nàng, đúng không?”
Đúng vậy, đến năm ta bảy tám tuổi, đại ca vẫn thường nhắc đến chuyện này.
Đại ca trách cha ta, nhà nghèo đến thế này, một đồng một cắc đều nên dùng vào việc quan trọng, sao có thể vì một đứa con gái mà lãng phí tiền bạc.
Cha ta khi đó rít điếu thuốc, cười thản nhiên nói: “Có gì quan trọng đâu, cái tên này theo con bé cả đời, bỏ chút tiền cũng đáng.”
Đáng tiếc sau này ta bị câm, ngoài cha mẹ ta ra, chẳng ai còn giới thiệu với người khác, nói tên ta là “Tĩnh Xu”, “Tĩnh nữ kỳ xu)” (cô gái đẹp như hoa) “Tĩnh Xu)”.