Nguyện Không Hối Tiếc Kiếp Này!

Chương 3



Khi ta về phủ, tổ mẫu đã đợi sẵn.

 Bà nằm nghiêng, mắt khép hờ, nha hoàn bên cạnh đ.ấ.m bóp vai không quá mạnh cũng không quá nhẹ.

 Trông bà không khác gì mọi ngày, nhưng ta biết, tâm trạng tổ mẫu đang rất không tốt.

 Quả nhiên, nghe thấy tiếng bước chân của ta, bà mở mắt, đánh giá ta từ trên xuống dưới:

 "Có bị thương ở đâu không?"

 Lòng ta chợt mềm nhũn, lắc đầu.

 Bà ngồi thẳng dậy, nét mặt căng thẳng nhìn ta:

 "Hôm nay Thái tử phái người đến truyền lời, hắn muốn cưới Ngọc Khanh làm Thái tử lương đệ, Thái hậu bên kia đã đồng ý rồi."

 Ngọc Khanh, chính là thứ muội của ta.

 Ta sững sờ, kiếp trước không hề có chuyện này.

 Có phải đã có sai sót ở khâu nào đó? 

Tổ mẫu vẫn cười, chỉ là ý cười không chạm tới đáy mắt:

 "Ta có lòng muốn cho nó làm chính phi, vậy mà nó lại hay, tự mình vội vã đi làm thiếp cho người ta. 

"Nếu không phải đã hứa với Bệ hạ là tạm thời giữ bí mật hôn sự của con, ta thật sự muốn xem vẻ mặt nó sẽ thế nào khi biết chuyện..." 

Ta im lặng, không nói gì.

 Kiếp trước tổ mẫu gả ta cho Thái tử, Ngọc Khanh gả cho An Vương làm chính phi. 

 Kiếp này theo thủ đoạn của tổ mẫu, khi ta gả cho An Vương thì bà nhất định sẽ tìm mọi cách đưa Ngọc Khanh làm Thái tử phi.

 Đáng tiếc, nàng lại chọn làm lương đệ.

 Nghĩ đến câu nói trước đó của tổ mẫu, lòng ta khẽ động:

 "Tổ mẫu có biết, vì sao Bệ hạ phải giữ kín hôn sự trước, và sẽ giữ kín đến khi nào không?"

 Tổ mẫu trầm ngâm một lát, rồi mới mở lời:

 "Từ khi Hoàng hậu đi rồi, Bệ hạ đối với Thái tử cũng không còn như trước nữa, đại khái là đã có nghi ngờ."

 Nói xong nhìn ta:

Bạn đang đọc truyện của nhà dịch Mây Trên Núi. Follows để nhận thông báo ngay khi có truyện mới nhé!

 "Không giấu được lâu đâu, tháng sau An Vương hồi kinh, nhất định sẽ ban hôn."

 Ta thầm tính toán ngày tháng, may mắn thay, chỉ còn hơn mười ngày nữa.

 Ngày Ngọc Khanh xuất giá được định vào ba ngày sau.

 Thái tử có ý muốn nạp nàng vào cung trước đại hôn của mình, vừa là để chiều lòng người trong mộng, vừa là để ra oai với ta.

 Vì hôn sự gấp gáp lại là trắc phi, hôn lễ không được xem là long trọng.

 Nhưng Thái tử đích thân đến đón, thậm chí còn mang đến một đôi ngỗng trời tự tay đánh bắt, có thể thấy hắn đã cho Ngọc Khanh đủ thể diện.

 Thính Trúc Uyển vốn thanh tịnh ngày thường giờ đây giăng đèn kết hoa, tràn ngập không khí vui mừng.

 Nhưng nhìn kỹ lại, lụa là gấm vóc, rương hòm trang điểm không có món nào là màu đỏ tươi.

 Thậm chí ngay cả khăn che mặt của cô dâu cũng là màu hồng đào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 Ta thấy vẻ vui mừng trên mặt Thái tử dần dần nứt vỡ, nhưng hắn nhanh chóng lại tự ép mình vui vẻ trở lại.

 Nhìn xuống nữa, ánh mắt ta dừng lại ở hai bàn tay đang nắm chặt của họ, một người thì có vẻ vui vẻ rạng rỡ, một người thì e lệ thẹn thùng.

 Nhận thấy ánh mắt của ta, hắn khiêu khích nhướn cằm, nắm c.h.ặ.t t.a.y cô gái bên cạnh hơn.

 Ta bất động thanh sắc dời ánh mắt đi, không để ý đến hành vi vô vị của hắn.

 Cho đến khi ra khỏi Thính Trúc Uyển, rời khỏi tầm mắt của tổ mẫu, Thái tử hung hăng kéo ta vào một góc: 

"Thẩm Ngọc Thư, bây giờ ngươi sao lại ghen tuông đến thế? "

Ngay cả khăn che mặt cũng không cho Ngọc Khanh dùng màu đỏ, sợ người khác không biết nàng là thiếp sao?

 "Ngươi làm như vậy, không phải là đ.â.m vào tim nàng, khiến nàng làm sao ngẩng đầu lên được?"

 Ta nhíu chặt mày, hất cánh tay hắn ra:

 "Điện hạ, trắc thất dùng màu hồng đào chẳng phải là lẽ đương nhiên sao?"

 "Sao lại là lẽ đương nhiên?

 Ngọc Khanh nàng ấy là—"

 "Nàng ấy là gì?"

 Ta nhìn thẳng vào hắn, cười như không cười. 

Sắc mặt hắn đỏ bừng, không nói nên lời. 

Ta biết hắn muốn nói gì, hắn muốn nói Ngọc Khanh là người trong lòng hắn, sao có thể giống những người khác.

 Ta thong thả mở lời:

 "Nếu Điện hạ thấy nàng ấy ủy khuất, hoàn toàn có thể cầu xin Bệ hạ phong nàng ấy làm Thái tử phi." 

Thiếp dùng màu hồng đào rõ ràng là chuyện đương nhiên, không biết hắn đang làm màu gì.

 Đã lo cho người trong lòng chịu ủy khuất, vì sao không dám sớm thỉnh chỉ Bệ hạ cưới nàng làm vợ.

 Nói cho cùng, vẫn là không dám mà thôi.

 Quả nhiên hắn ta xấu hổ đến mức hóa giận, cười lạnh lùng trừng mắt nhìn ta:

 "Cái gọi là đích trưởng nữ Quốc công phủ, hóa ra chỉ có đức hạnh như thế này thôi. 

"Nếu các ngươi không cho Ngọc Khanh thể diện, vậy thì ngày đại hôn của chúng ta, cũng đừng trách ta không cho ngươi thể diện."

 Ta không phản đối, đúng lúc Ngọc Khanh đi tới tìm hắn, ta nghiêng người mời hắn rời đi:

 "Điện hạ cứ tự nhiên."

 Hắn hừ lạnh một tiếng, vung tay áo bỏ đi.

 Ngọc Khanh lại không nhanh chóng đi theo.

 Nàng dừng bước nhìn ta, nụ cười mang theo vẻ đắc ý:

 "Tỷ tỷ lại vì muội mà bị Điện hạ trách phạt rồi sao? Thật xin lỗi——"

 Nói rồi, nàng ghé sát vào tai ta, giọng cực nhẹ:

 "Tỷ tỷ đoán xem, kiếp này ai sẽ làm Hoàng hậu đây?"