Nguyện Không Hối Tiếc Kiếp Này!

Chương 4



Thẩm Ngọc Khanh cũng trọng sinh rồi.

 Ta nhắm mắt lại, khẽ thở dài.

 Kiếp trước nàng gả cho An Vương, An Vương là một võ tướng, tính cách lạnh lùng không biết thương hoa tiếc ngọc.

Ngọc Khanh mỗi lần gặp ta luôn hằn học trừng mắt nhìn ta, như thể ta đã cướp mất mối nhân duyên tốt đẹp của nàng.

 Vì vậy kiếp này, nàng đã liên hệ trước với Lý Cẩn Thần, làm trắc phi.

 Muốn vào Đông Cung trước ta một bước, chuẩn bị trước.

 Quỹ đạo số phận từ đó lệch lạc, nhưng nàng đâu biết, ta chưa bao giờ nghĩ đến việc gả cho Thái tử.

 Mưu tính của nàng đối với ta, nhất định sẽ thất bại.

 Những ngày tiếp theo ta không ra ngoài, mà ở nhà chuẩn bị cho hôn sự sắp tới.

 Đối với An Vương, ta vẫn luôn cảm thấy áy náy trong lòng.

 Chàng và Thái tử, đều là thanh mai trúc mã với ta.

 Chỉ là lòng ta chỉ có Thái tử, An Vương lại trầm mặc ít nói, thường bị ta bỏ qua. 

Vẫn còn nhớ chàng đứng trong địa lao tối tăm, đôi mắt đen chứa đựng tình ý mà ta không thể hiểu được:

 "A Thư, nếu ta làm Hoàng đế, nàng sẽ gả cho ta sao?"

 Ta không trả lời, cũng không thể trả lời.

 An Vương ôm binh tự trọng, bị nghi ngờ có ý đồ làm phản.

 Lý Cẩn Thần lấy danh nghĩa của ta dụ chàng vào kinh, rồi g.i.ế.c chàng.

 Đó là kết cục của chàng ở kiếp trước.

 Hy vọng kiếp này, chúng ta đều có thể sống tốt.

 Khâu mũi kim cuối cùng, ta trải ra tấm khăn trùm đầu màu đỏ thêu hình rồng phượng và mây lành vừa hoàn thành, nhẹ nhàng thổi một cái.

 Tổ mẫu từng nói tài thêu thùa của ta không tốt, ta đã đặc biệt học từ thợ thêu của Trân Bảo Các, đây đã là tác phẩm tốt nhất của ta rồi.

 An Vương điện hạ, chắc hẳn sẽ thích nó chứ. 

Ta tràn đầy mong đợi, nhưng lại không ngờ, tâm huyết của ta lại bị người ta hủy hoại đến mức đó.

 Khi ta lại vội vã đến Trân Bảo Các để lấy khăn trùm đầu, thợ thêu cười nói với ta rằng, nó đã bị Thái tử lấy đi rồi. 

Thấy ta sa sầm mặt, thợ thêu khó hiểu nhìn ta:

 "Điện hạ nghe nói cô nương thêu khăn trùm đầu cho người, vô cùng vui mừng muốn xem thử, sao vậy? Có gì không đúng sao tiểu thư?" 

Ta nhắm mắt lại, kìm nén sự tức giận đang trào lên trong lòng, rồi đột ngột xông ra ngoài.

 Không biết đã hỏi bao nhiêu người, cuối cùng cũng tìm được nơi Lý Cẩn Thần đang ở. 

Thị vệ cẩn thận ngăn ta lại, nói rằng Thái tử và trắc phi đang thả diều, ta đi vào e rằng không ổn.

 Ta cười lạnh đẩy hắn ra.

 Trên bãi cỏ xanh ngát, một nữ tử đang thả diều, ngón tay trắng nõn vươn rất cao, nhanh chóng lại bị một bàn tay lớn khác nắm lấy, cô gái thẹn thùng nép vào lòng hắn, nũng nịu cười.

 Sự xuất hiện đột ngột của ta đã cắt ngang màn tình tự của hai người. 

Thái tử mặt mày khó chịu, cảnh giác nhìn ta:

 "Ngươi đến làm gì?" 

Ta vươn tay, đi thẳng vào vấn đề:

 "Khăn trùm đầu, trả lại cho ta."

 Hắn khẽ nhíu mày:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 "Không còn nữa, ngươi cứ thêu lại một cái khác đi."

 Ta lập tức cau mày giận dữ, chưa kịp nói gì thì Ngọc Khanh đã cất tiếng cười duyên trước.

 Nàng che miệng bằng khăn lụa, đôi mắt đẹp lấp lánh, chỉ lên trời:

 "Nói ra thì khăn trùm đầu của tỷ tỷ thêu đẹp thật đấy, đúng là chiếc diều độc nhất vô nhị ở kinh thành."

 Theo ánh mắt của nàng, toàn thân ta chấn động như bị sét đánh.

 Chiếc diều mà nàng đang nắm dây, chính là được làm từ khăn trùm đầu của ta.

 Sợi gấm đỏ tươi nổi bật lạ thường trên nền trời xanh biếc, thậm chí cả từng đám mây lành cũng sống động như thật.

Bạn đang đọc truyện của nhà dịch Mây Trên Núi. Follows để nhận thông báo ngay khi có truyện mới nhé!

 Lý Cẩn Thần—— Hắn ta lại dùng tâm huyết của ta để lấy lòng người trong mộng của hắn.

 Máu dồn thẳng lên đỉnh đầu, ta cảm thấy cả người như chìm trong cơn thịnh nộ ngập trời, những uất ức của kiếp trước và kiếp này tuôn trào như lũ, gần như nhấn chìm ta.

 Không kiềm chế được, ta mạnh mẽ đẩy hắn ra, gần như gào lên:

 "Đó là đồ của ta, sao ngươi có thể làm như vậy?!"

 "Ngươi điên—"

 Hắn bị ta đẩy lảo đảo, lời chất vấn đầy tức giận nghẹn lại ngay khoảnh khắc ánh mắt hắn chạm vào đôi mắt đỏ ngầu của ta.

 Hắn chưa bao giờ thấy ta có cảm xúc mạnh mẽ đến vậy, nhất thời ngây người ra, có chút luống cuống. 

Một lúc lâu sau, hắn nhíu mày, cứng rắn mở miệng:

 "Thôi được rồi, dù sao cũng là thứ thêu cho ta xem, làm ta vui là được rồi, hà tất phải so đo như vậy? "

Cái này không cần nữa, ngươi cứ thêu lại một cái khác đi."

 Ta tức đến toàn thân run rẩy, ép những giọt nước mắt chực trào nơi khóe mắt, nén nghẹn ngào nơi cổ họng, nhìn hắn từng chữ một:

 "Ai nói, chiếc khăn trùm đầu này là thêu cho ngươi?"

 Hắn chợt sững sờ, sau giây phút chần chừ, vẻ hối lỗi thoáng qua trên mặt bị sự châm chọc thay thế:

 "Học được chiêu 'muốn bắt phải buông' rồi sao Thẩm Ngọc Thư, sắp được ban hôn rồi ngươi có thể yên phận một chút không?

 "Không phải chỉ là một chiếc khăn trùm đầu thôi sao, ngày thành thân ngươi chẳng phải vẫn phải cầu ta vén cho ngươi sao, cần gì phải làm ra bộ dạng muốn c.h.ế.t như vậy?" 

Ta hít sâu một hơi, nén lồng n.g.ự.c đang phập phồng dữ dội.

 Quay người lấy cây cung tên trong tay thị vệ, ngẩng đầu nhanh chóng kéo căng dây cung, chỉ nghe "soạt" một tiếng, tiếng xé gió sắc nhọn rít lên lao đi.

 Gần như cùng lúc, chiếc diều mỏng manh đang bay lượn trên bầu trời vỡ nát ngay lập tức.

 Trong tiếng lụa gấm bị xuyên thủng sắc lẹm, chiếc khăn trùm đầu màu đỏ bị hủy hoại hoàn toàn.

 Thái tử không thể tin nổi trợn mắt nhìn ta, kinh ngạc đến mức không nói nên lời. 

Ngọc Khanh bên cạnh hắn như bị dọa sợ, ôm tai rúc vào lòng hắn. 

Trong không khí gần như đông đặc này, ta nhìn thẳng vào hắn, mặt không chút biểu cảm: 

"Ta và Điện hạ, ví như tấm gấm này, từ nay ân đoạn nghĩa tuyệt."

 Nói xong không thèm để ý đến hắn nữa, vứt cung tên quay người bỏ đi.

 Phía sau ta nghe thấy giọng Ngọc Khanh mang theo tiếng khóc nức nở:

 "Điện hạ, đều là lỗi của muội, muội cứ nghĩ tỷ tỷ thấy Điện hạ dùng tâm ý của nàng làm thành diều nhất định sẽ vui mừng, không ngờ... "

Tỷ tỷ hình như rất tức giận, Điện hạ có muốn đi dỗ nàng không?" 

Ta cảm thấy có ánh mắt nóng bỏng đang khóa chặt lên người ta.

 Sau một khoảng im lặng ngắn ngủi, ta nghe thấy giọng nam khàn khàn mang theo sự phiền nhiễu:

 "Không cần để ý đến nàng ta, đợi thành thân nàng ta tự khắc sẽ ngoan thôi.