Ta cứ ngỡ mới sang ngày hôm sau, nào ngờ Tiểu Liên nói đã qua ba ngày.
Trong ba ngày ta hôn mê, Tạ phủ xảy ra đại sự:
Đại công tử Tạ gia c.h.ế.t rồi. Chết trong kỹ viện nổi tiếng nhất Kim Lăng. Hắn say rượu tranh cãi với người khác, đứng trên bậc thang định đẩy đối phương, ai ngờ chân trượt, ngã lăn xuống cầu thang.
Vài cú lăn cầu thang vốn không trí mạng, chỉ là ở cuối bậc có một cây đinh nhọn nhô ra…
Không ai rõ cây đinh ấy xuất hiện từ bao giờ.
Mọi người đều nói, đây là một tai nạn.
Tang sự đã phát, theo tình lý, Tạ Cảnh phải về tổ trạch chịu tang.
Nhưng hắn vẫn ở lại, không rời nửa bước, ngày đêm trông nom ta.
Tạ lão gia liên tiếp sai người đến thúc giục, nghe nói lão phu nhân đau lòng đến phát khóc, mấy lần ngất xỉu, gào đòi Tạ Cảnh phải đền mạng, trong phủ loạn thành một mớ.
Tiểu Liên nhíu mày, thấp giọng nói với ta:
“E lão phu nhân đau buồn quá hóa hồ đồ. Thiếu gia vội vã từ phương Nam về, về đến nơi thì tiểu thư lại lâm bệnh, ngày đêm trông nom. Đại công tử xảy ra chuyện, thì liên quan gì đến thiếu gia chứ?”
Trên đầu giường, có thêm một món đồ mới – một chùm quả bằng ngọc phỉ thúy hình trái vải, tinh xảo đến mức có thể giả làm thật.
Ta cụp mắt, chậm rãi đáp:
“Phải, thì có liên quan gì đâu…”
Nhưng trong lòng ta thầm nghĩ:
Kiếp này, cuối cùng hắn cũng giành lại thứ vốn thuộc về mình.
Hắn thay y phục, chuẩn bị đến tế lễ huynh trưởng.
Trước khi bước ra, ta gọi hắn lại.
Hắn quay đầu, trong mắt thoáng mềm đi một phần:
“Nàng vừa mới lui sốt, nên nghỉ ngơi. Không cần tiễn ta…”
Ta lập tức cắt lời hắn, giọng thản nhiên:
“Chàng biết đấy, ta là người ham hư vinh. Nếu chàng không làm được gia chủ Tạ gia, ta sẽ thấy mình quá lỗ.”
Gió ngoài hiên lướt qua, làm vạt áo hắn bay lên. Tạ Cảnh nhướng mày, khóe môi nhếch khẽ:
“Ta cứ tưởng nàng thích làm quả phụ hơn.”
Ta thở dài, bắt chước hắn nhướng một bên mày:
“Chàng cứ gom cho nhiều gia sản, đến lúc đó ta làm quả phụ cũng chưa muộn.”
“…”
10
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trong tổ trạch Tạ gia, một màu trắng tang lạnh lẽo như tuyết phủ.
Chúng ta đến muộn, mọi thứ nơi linh đường đã sắp đặt đâu vào đó.
Trong đại sảnh, người người quỳ sát đất, cờ tang rũ xuống, ánh nến vàng vọt, trên bàn thờ là bài vị còn mùi sơn mới, hương khói lượn lờ quẩn quanh, xen lẫn tiếng khóc thút thít ai oán.
Thế nhưng, tiếng khóc ấy vừa nghe thấy tiếng bước chân Tạ Cảnh liền đột ngột im bặt.
Tạ phu nhân – vị lão phu nhân của Tạ gia – không biết từ đâu lao ra, túm lấy cổ áo Tạ Cảnh, mắt đỏ ngầu, như thể muốn xé hắn ra từng mảnh.
“Ngươi còn dám vác mặt về đây?!”
Tạ Cảnh lại thản nhiên giang tay, giọng nhẹ nhàng mà sắc bén:
“Về thì không phải, không về cũng không xong. Vậy mẫu thân muốn ta thế nào đây?”
Một tiếng “mẫu thân” buông hờ hững, khiến lão phu nhân toàn thân run bần bật.
Bà ta khựng lại trong một thoáng, rồi lao tới như dã thú bị thương, mắt đầy hận ý:
“Ta muốn ngươi lấy mạng đền mạng cho con ta!”
Nhưng bà ta không chạm được vào người Tạ Cảnh. Trong sảnh đông người, bà ta đã bị gia nhân kịp thời giữ chặt.
Có người đứng ra khuyên giải:
“Nhị công tử khi ấy vốn không có mặt.”
Câu nói ấy lại như châm dầu vào lửa, khiến lão phu nhân càng điên cuồng hơn.
Tạ Cảnh ung dung phủi phẳng nếp áo, đuôi mắt hơi nhướng lên, tựa lưỡi đao vừa rút khỏi vỏ.
Giọng hắn trầm ấm mà lạnh nhạt:
“Mẫu thân, xin người nén bi thương. Đại ca đã không còn, từ nay con sẽ tận hiếu thay huynh ấy.”
Nói xong, hắn dâng hương, rồi thẳng bước vào thư phòng Tạ lão gia.
Ta không đi cùng.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Ta đổi sang tang phục, vừa bước vào linh đường liền bật khóc nức nở, khóc đến mức như sắp lả đi, làm bộ còn chân thật hơn cả hắn.
Nhưng khi Tạ Cảnh vừa rời đi, lão phu nhân đã quay sang trút giận lên ta – một người con dâu vừa khỏi ốm, thân thể còn yếu ớt.
Ta ngước đôi mắt ngấn lệ nhìn bà, giọng run rẩy:
“Mẫu thân… sao người lại đối xử với vợ chồng chúng con như vậy? Chẳng lẽ phu quân làm chưa đủ sao? Người ngủ không yên, phu quân con đặc biệt cầu tượng Quan Âm khai quang, đổi gối mềm tơ vàng. Người buồn bực, phu quân con vượt nghìn dặm mời đoàn hát nổi tiếng nhất kinh thành về giải sầu. Ngay cả đại ca, phu quân con cũng luôn cung kính, năm ngoái được trà xuân ngon, chưa kịp nhấp môi đã đem hết biếu đại ca. Đại ca gặp nạn, chúng con cũng đau đớn không kém. Mà bốn phương đều làm chứng, lúc ấy phu quân con không hề có mặt, cớ sao mẫu thân cứ mãi nghi oan?”
Lão phu nhân nghiến răng:
“Hắn làm vậy… chẳng qua là diễn trò!”
Ta khẽ nhíu mày, giọng ngây thơ mà sắc bén:
“Con dâu mới vào cửa, nhưng cũng nghe nói phu quân con mất mẹ từ sớm, được mẫu thân nuôi dưỡng. Khi ấy có gì ngon lành, người chẳng phải cũng luôn ưu tiên phu quân con? Chẳng lẽ… khi ấy người cũng diễn trò?”