Một câu nói khiến sắc mặt lão phu nhân tái nhợt, bà ta nghẹn lại nơi cổ, rồi đột ngột phun ra một ngụm máu.
Cảnh tượng nháo loạn, người gọi đại phu, người tiến lên khuyên can, người dìu đỡ… một bàn tay bất ngờ siết chặt lấy ta từ phía sau.
Ta quay đầu, bắt gặp tà áo trắng phất động – là Tạ Cảnh.
Xa hơn, Tạ lão gia đứng lặng trong y phục tang chế.
Ánh mắt ông và lão phu nhân giao nhau. Trong cái nhìn ấy, có sự cảnh cáo nhàn nhạt, khó phân biệt là nặng hay nhẹ.
Khoảnh khắc ấy, như dài đến một thế kỷ. Bà ta bỗng chốc già đi mười tuổi, thân thể vốn đã yếu ớt, rốt cuộc ngã gục.
Tạ Cảnh siết chặt lấy ta, thấp giọng:
“Ổn rồi, chúng ta về thôi.”
“Nhưng… như thế có được không? Dẫu sao cũng nên ở lại đến khi đại ca hạ huyệt.”
Hắn bế bổng ta lên, giọng vẫn đều đặn:
“Nàng cần tĩnh dưỡng. Mọi chuyện còn lại, để ta lo.”
Hoàng hôn như đổ lửa, tầng mây cuộn hòa sắc tím cam.
Ta nửa nằm trong xe ngựa, vén rèm ngắm dòng người qua lại.
Tạ Cảnh nghiêng người, đưa tay kéo rèm lại, ánh mắt thoáng dịu xuống:
“Nàng còn bệnh, đừng để gió lùa. Là ta sai… đợi nàng khỏe, ta sẽ đưa nàng ra hồ ngắm cảnh để chuộc lỗi.”
Hắn cười nhạt, gương mặt ẩn một nửa trong bóng tối, chỉ còn lại đường nét sắc bén hiện lên.
Ta bỗng nhớ đến những chuyện cũ vừa nghe được.
Nghe nói, mẹ ruột của Tạ Cảnh vốn là người dịu dàng hiền hậu, chính vì vậy mới lọt vào mắt xanh của Tạ lão gia, trở thành chính thất.
Không phải vì yêu, mà để làm “người chủ mẫu có thể bao dung” – cho một nha hoàn thông phòng khi ấy…
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Sau khi mẹ Tạ Cảnh mất, lão gia nhanh chóng nâng nha hoàn kia lên làm chính thê. Tình thâm của ông ta dành cho người phụ nữ đó, quả thực sâu nặng. Nhưng thứ tình thâm ấy… lại đẩy mẹ con Tạ Cảnh vào cảnh khó xử.
Người phụ nữ ấy – vị lão phu nhân bây giờ – sau khi lên làm chính thất, lại nghiêm khắc tàn nhẫn với con ruột, còn với Tạ Cảnh thì gần như nuông chiều hết mức, sợ hắn ăn không ngon, chơi không vui, đến bảy tuổi vẫn chưa được dạy dỗ bài bản.
Dùng sự nuông chiều để g.i.ế.c dần g.i.ế.c mòn – thật là một kiểu “dỗ ngọt” đáng sợ.
Lớn lên trong môi trường ấy, Tạ Cảnh tài giỏi chẳng thiếu, nhưng tính tình… khó mà đoán được.
Ta khẽ ho, hỏi:
“Chàng nói gì với phụ thân chàng?”
“Còn có thể nói gì?”
Tạ Cảnh nhấc tay nhìn qua, khóe môi cong nhẹ, giọng thản nhiên mà chua cay:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Ông ta giờ cũng chỉ còn ta là con. Tam đệ chưa đến mười tuổi, Tạ gia sớm muộn phải có người gánh vác. Đời trước, ông ta biết rõ mẹ con đại ca ở phương Nam đã làm gì với ta, chẳng phải cũng im lặng không nói gì sao?”
Ta nhớ lại ánh mắt lão phu nhân và Tạ lão gia khi họ nhìn nhau lúc nãy – một cái nhìn khiến bà ta như sụp đổ cả thế gian.
Dẫu nói đại công tử là gieo gió gặt bão, nhưng người từng che chở bà ta cả đời, đến cuối cùng cũng buông tay vì lợi ích và hiện thực.
Ta khẽ lắc đầu, buông tiếng thở dài:
“Nam nhân… thật là…”
“Nam nhân làm sao?”
“Nam nhân, chẳng đáng tin.”
Tạ Cảnh thoáng sững người, ánh mắt trở nên nghiêm túc, hắn nâng cằm ta, ép ta đối diện với mình:
“Lý Kim Triêu… đời trước, đôi chân của nàng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
11
Hình như… ta đã chọc giận Tạ Cảnh.
Hôm ấy, ta nói với hắn:
“Chuyện bên chàng nay đã xong, chi bằng từ nay chúng ta mỗi người một nẻo.”
Hắn nhìn ta, giọng lạnh lẽo:
“Mỗi người một nẻo… nàng định là thế nào?”
Ta nghĩ bốn chữ này đâu có khó hiểu – cứ theo nghĩa đen mà làm. Nhưng Tạ Cảnh lại nhấm nháp bốn chữ ấy trong miệng, như đang nghiền nát từng chữ, đôi mắt trầm xuống, lộ rõ vẻ không tán thành.
Ta thầm nghĩ, Tạ Cảnh vẫn còn quá trẻ…
Dù sao hắn cũng hơn ta hai tuổi, nhưng cộng cả hai đời lại, tuổi ta đã gấp đôi hắn.
Bảy mươi năm nhân sinh dài đằng đẵng, những rung động, si mê thuở thiếu niên rồi cũng sẽ tan thành hư vô, đổi lại là sự bình lặng và mệt mỏi.
Ta không còn sức lực để trải qua thêm một lần nữa.
Nếu đã vậy, chi bằng bỏ qua hết những yêu – ghét, mong đợi – thất vọng, cãi vã – hối hận, đi thẳng đến bước cuối: làm một đôi phu thê không dây dưa, không quấy rầy nhau. Như thế chẳng phải càng tốt sao?
Dĩ nhiên, ta cũng không cấm hắn hưởng thụ một mối tình. Bên ngoài hắn muốn phong lưu thế nào ta không quản. Nếu hắn có người trong lòng, muốn ta nhường lại ngôi chính thất, ta cũng không ngại, miễn là được mang theo trọn vẹn sính lễ cùng tài sản ta gây dựng sau hôn nhân.
Ta nghĩ, đề nghị này hợp tình hợp lý.
Nhưng Tạ Cảnh đột ngột ra lệnh dừng xe ngựa, không nói lời nào, chỉ một mình sải bước đi vào màn tuyết.
Đêm đó, trong phòng địa long hừng hực, ta tắm rửa xong, nhìn căn phòng trống trải, khẽ thở dài, đang định lên giường thì cánh cửa “rầm” một tiếng bật mở.
Tạ Cảnh bước vào, hơi lạnh theo hắn ùa vào phòng. Đôi mắt hắn đỏ ửng, ánh nhìn loang loáng men say, hiển nhiên đã uống rượu.
Hắn trầm giọng, như nén giận:
“Ta không đồng ý!”