Nguyện Kim Triêu

Chương 5



Tiếng trống chiêng rộn rã, pháo nổ đì đùng chấn động màng nhĩ.

 

Ta lặng lẽ rơi một giọt lệ – thì ra, đây mới là cách mà ta nên xuất giá.

 

Cha mẹ chúc phúc, mười dặm hồng trang, con gái cưng mười sáu năm được nâng niu như châu ngọc của Lý gia – hóa ra, nàng phải xuất giá trong vinh hoa thế này mới đúng.

 

04

 

Ta vừa bước vào tân phòng không bao lâu, Tạ Cảnh đã đến.

 

Lớp khăn hồng trên đầu từng tấc từng tấc được vén lên. Trước tiên là đôi môi mỏng lạnh lùng, kế đến sống mũi cao thẳng, bên cánh mũi điểm một nốt ruồi nhỏ, rồi đến đôi mắt sắc bén, ngũ quan tuấn mỹ đến mức khiến người ta khó dời mắt.

 

Một gương mặt, thật hiếm có trên đời.

 

Ánh nến lay động, phản chiếu đôi lông mày anh tuấn nhướng nhẹ một bên.

 

Hắn hỏi:

“Nàng chính là Lý Kim Triêu?”

 

Ta thoáng nghi hoặc – hắn hỏi vậy là có ý gì? Chẳng lẽ còn có ai thay ta gả vào Tạ phủ sao?

 

Nhưng hắn đã hỏi, ta chỉ đành gật đầu, đáp:

“Phải, ta là Lý Kim Triêu.”

 

Ta vào tịnh phòng rửa mặt thay y phục, khi trở ra, Tạ Cảnh đã nằm trên giường, quần áo vẫn chỉnh tề, tựa như không chịu nổi rượu, say ngủ rất sâu.

 

Ta đứng bên giường, nhíu mày nhìn hắn.

 

Hắn nằm nghiêng, chiếm trọn phần lớn chiếc giường, tư thế bất kham khiến tân nương như ta nếu muốn nằm xuống, cũng phải co người lại, cực kỳ không thoải mái.

 

Đêm động phòng hoa chúc, mà đây tuyệt đối không phải là cách cư xử tôn trọng tân nương.

 

Ta nhìn hắn thật lâu, cuối cùng tự nhủ: dù sao cũng chỉ ba tháng chịu đựng, nên cúi người, nhẹ nhàng kéo góc chăn phủ thêm cho hắn.

 

Tóc ta còn ẩm, đuôi tóc vừa chạm vào vạt áo gấm đỏ chói nơi n.g.ự.c hắn, liền để lại một vệt ẩm tối màu, tựa đóa phù dung lặng lẽ nở.

 

Đang định lui ra, bỗng một bàn tay nắm chặt lấy cổ tay ta.

 

Hàng mi Tạ Cảnh khẽ rung, môi cong lên một nụ cười nửa như thật, nửa như trêu ghẹo:

“Nãy giờ phu nhân nhìn lâu như thế, cảm thấy… vi phu trông có dễ nhìn không?”

 

Hóa ra từ đầu đến giờ hắn vẫn tỉnh. Câu hỏi bất ngờ khiến ta thoáng giật mình, suýt nữa lảo đảo ngã khỏi giường.

 

Hắn thuận thế kéo tay ta, nhẹ nhàng nhấc lên, cả người ta liền rơi gọn vào lòng hắn.

 

Nếu ta chỉ là thiếu nữ mười sáu, hẳn đã đỏ mặt tới mang tai, tim đập loạn tìm chỗ trốn.

 

Nhưng qua hai kiếp người, với tuổi ba mươi, lần nữa ngồi trên đùi hắn, ta cũng có xấu hổ, nhưng xấu hổ ấy chỉ dành cho bản thân – xấu hổ vì “già mà không biết điều”.

 

Ta dứt khoát đối diện ánh mắt hắn, nghiêm túc nhìn kỹ gương mặt ấy một lúc, rồi thản nhiên thừa nhận:

“Đúng, chàng rất đẹp.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Chỉ tiếc, trời xanh ghen kẻ tài hoa.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Mây đẹp chóng tàn, thủy tinh dễ vỡ.

Dẫu xuất chúng đến đâu, hắn cũng chỉ còn ba tháng ngắn ngủi trên cõi đời.

 

Ta đang âm thầm thương cảm, thì Tạ Cảnh buông tay.

 

Hắn tự mình đứng dậy, rót hai chén rượu, đưa một chén cho ta, cùng ta uống cạn rượu giao bôi.

 

Đến đây, lễ hoàn.

 

Từ nay về sau, ta và Bùi Hoài Quang – ân đoạn nghĩa tuyệt.

 

Gả cho Tạ Cảnh, xét về mọi mặt đều tốt.

 

Tạ gia giàu có, món ngon đầy bàn, gấm vóc lụa là không đếm xuể. Những đợt sóng dữ ở Ninh Châu, những bữa cơm lẫn cát, cả dịch bệnh khiến người ta lở loét đến tận xương – tựa hồ chỉ là ác mộng đã qua.

 

Nếu phải nói có điểm gì không ổn, thì đó là… Tạ Cảnh không gần nữ sắc.

 

Nghe nói ban đầu sính lễ Tạ gia định đưa là sáu mươi tám tráp, nhưng chính Tạ Cảnh đích thân tăng thêm hai mươi tráp nữa.

 

Cả Tạ phủ đều xôn xao: “Nhị công tử đối với Lý tiểu thư coi trọng đến mức nào.”

 

Thế nhưng, chúng ta dù nằm chung giường, cũng chưa hề viên phòng.

 

Ngoài ra, thái độ của hắn với ta rất khó đoán – như có tình, lại như vô tình.

 

Tạ Cảnh có một biểu muội tên Lục Yên, độ tuổi trăng tròn, đang độ tuổi biết yêu. Có lẽ nàng ta ngưỡng mộ hắn.

 

Lần đầu ta theo Tạ Cảnh về nhà cữu cữu nhận thân, Lục Yên vờ như vô tình, kể lể chuyện thơ ấu giữa họ. Tóm gọn lại, chính là một câu:

“Họ là thanh mai trúc mã, ta vĩnh viễn không bì kịp.”

 

Lục Yên nắm lấy tay ta, đôi mắt long lanh vô tội:

“Biểu tẩu, vừa gặp đã thấy thân thiết. Tẩu hiền hậu như mẫu thân muội vậy, khiến muội không kìm được mà muốn gần gũi. A, mẫu thân muội khi còn sống làm món bánh mai cua ngon nhất, biểu tẩu có biết làm không?”

 

Ta thầm nghĩ, nàng mới mười bốn, ta mười sáu, từ đâu mà so ta với mẫu thân nàng?

 

Ai cũng biết, bóc cua làm món đó thì rách tay như chơi.

 

Tạ Cảnh đứng bên, ánh mắt khoan dung, mỉm cười với biểu muội:

“Tẩu của muội hiền thục, muốn ăn gì cứ nói với nàng ấy.”

 

Tạ Cảnh đề phòng ta, hay thứ địch ý mơ hồ kia – đến lúc này, ta rốt cuộc đã nhìn thấu.

 

Với gương mặt ấy của Tạ Cảnh, đừng nói một biểu muội, dù có mười, hai mươi người ái mộ, ta cũng hiểu được.

 

Ta cũng không quan tâm chuyện viên phòng hay không – như vậy càng hay, khỏi phải uống thứ thuốc tránh thai hại thân.

 

Điều duy nhất khiến ta khó hiểu là:

Rốt cuộc ta đã đắc tội gì với hắn?