05
Ta nghĩ, thiên hạ này chắc khó mà tìm được một người vợ nào hiền thục hơn ta.
Biểu muội thích ăn bánh mai cua, ta liền tự tay bóc cua cả một buổi chiều để làm cho nàng.
Tạ Cảnh quan tâm biểu muội, ta cũng thường xuyên mời Lục Yên đến phủ trò chuyện, đích thân xắn tay áo làm những món điểm tâm nàng ưa thích.
Trong phòng bếp, Tiểu Liên vừa bày những món ta sai người mua từ tửu lâu ra đĩa, vừa bất bình thay ta:
“Tiểu thư mời biểu tiểu thư chẳng qua là xã giao vài câu, nàng ta thì hay rồi, ngày nào cũng chạy đến, chẳng nể nang gì cả. Người với thiếu gia mới thành thân chưa lâu, nàng ta không biết kiêng kị hay sao?”
Ta lười nhác dựa trên ghế tựa, lật một trang sách, giọng đều đều:
“Thôi được rồi, biểu tiểu thư với phu quân thân thiết, tới lui nhiều cũng là phải. Ngươi đừng nhiều lời.”
Lục Yên tới Tạ phủ chỉ để quấn lấy Tạ Cảnh.
Ta mượn cớ xuống bếp, trốn tránh ồn ào, tiện thể soát lại sổ sách cửa hàng, cắt tỉa mấy cành hoa, thỉnh thoảng còn tự pha chế hương liệu – nhàn nhã biết bao.
Ta chỉ sợ nàng ta không đến.
Hôm hai mươi hai, Lục Yên mang một bức cổ họa thời tiền triều đến để cùng Tạ Cảnh thưởng thức. Ta như thường lệ tìm cớ tránh mặt, cầm một cọng cỏ, thong dong đùa nghịch đàn chim bên hiên. Đồng thời dặn Tiểu Liên:
“Khi bày đồ ăn, không cần quá tinh xảo, đừng để người ta nhìn ra bánh điểm tâm này không phải do ta làm.”
Hồi lâu không nghe nàng đáp, ta quay đầu nhìn lại – bất giác thấy Tạ Cảnh đã đến tự khi nào.
Hắn thong thả nếm một miếng bánh sen, trong đôi mắt đen láy lộ chút giễu cợt:
“Tay nghề của phu nhân quả nhiên tinh xảo, chẳng khác nào đầu bếp tửu lâu Thiên Hương.”
Ta cụp mi, như chẳng hiểu lời hắn, gương mặt vẫn ôn hòa:
“Phu quân thích là tốt rồi, để ta làm thêm ít nữa đưa sang thư phòng.”
Tạ Cảnh hừ khẽ, tay chắp sau lưng:
“Chuyện này vốn có hạ nhân làm, phu nhân có một đôi tay ngọc đáng quý, nên dưỡng tốt mới phải. Hiếm khi Yên muội tới đây, phu nhân không định cùng nàng ấy trò chuyện sao?”
Cứ như người đòi ta làm bánh mai cua hôm trước không phải hắn vậy.
Đến tận Lãnh Đình, ta mới hiểu vì sao hôm nay Tạ Cảnh đến tìm ta.
Nhớ lúc vừa gặp sáng nay, trên tóc Lục Yên còn cài một cây trâm vàng khắc cảnh bướm đùa hoa, đến giờ đã đổi thành trâm ngọc khắc hình mai xanh.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Một cây trâm mai xanh vốn chẳng có gì lạ, nhưng trùng hợp là ống tay áo Tạ Cảnh cũng thêu một nhánh mai xanh y hệt.
Biểu muội này, thật biết cách bám riết lấy hắn.
Lúc dùng bữa, Tạ Cảnh khác hẳn thường ngày, không ngừng gắp thức ăn cho ta.
“Món cá này sáng nay mới vớt từ hồ lên, nàng thích ăn, nhưng vẫn phải ăn chậm, ta đã lọc hết xương rồi, nhưng có lẽ vẫn còn sót, cẩn thận kẻo bị mắc, ta sẽ đau lòng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Sáng sớm nàng chỉ ăn vài thìa cháo loãng, hôm qua cũng ăn rất ít. Nếu vì vậy mà gầy đi, nhạc phụ đại nhân sẽ hỏi tội ta mất. Xem như nể mặt ta, uống thêm nửa bát canh nữa đi.”
Hắn vốn mang sẵn dáng vẻ phong lưu trời ban, lại thêm thái độ ân cần thế này, khiến gương mặt Lục Yên lúc trắng lúc đỏ, cuối cùng mất hồn mất vía cáo từ ra về, đến cả hộp bánh sen ta chuẩn bị cũng quên mang theo.
Đợi Lục Yên đi rồi, Tạ Cảnh mới buông đũa, thẳng người dậy, rót một chén trà.
Suốt bữa ăn nói nhiều đến vậy, đừng nói hắn, ngay cả ta cũng cảm thấy khát.
Ta khẽ thở dài:
“Phu quân có điều gì sao không nói thẳng với Yên muội? Xem ra từ nay nàng ấy e là không còn muốn tới nữa.”
Tạ Cảnh cười nhạt:
“Nếu không phải phu nhân mời, nàng ta cũng chưa chắc đã ngày ngày lui tới.”
Ta cong môi cười:
“Chẳng lẽ phu quân không thích sao?”
Tháng chín, tiết trời thu cao trong trẻo, không nóng không lạnh. Ngoài đình, cây ngô đồng lá nửa xanh nửa đỏ, bóng trúc đong đưa, tiếng chim ríu rít vỡ vụn trong gió.
Phong cảnh đẹp như vậy, nhưng người cùng ngắm, lẽ ra không nên là Tạ Cảnh.
Ta đứng dậy định rời đi, phía sau truyền đến giọng hắn gọi khẽ:
“Nàng định đi đâu?”
“Liên quan gì tới chàng?”
“Nàng là thê tử của ta, sao lại không liên quan?”
Ta khẽ bật cười, quay đầu liếc hắn:
“Ồ? Thì ra chàng còn nhớ đến chuyện đó.”
Tạ Cảnh im lặng.
Ta dẫn Tiểu Liên rời khỏi, phía sau vang lên một tiếng cười trầm thấp, cực khẽ, như gió thu lướt qua bờ tai.
06
Ba tháng ước định thoắt cái đã trôi qua. Đêm trước ngày Tạ Cảnh lên đường đến phương Nam, ta thu xếp hành trang cho hắn.
Không biết từ lúc nào hắn đã đứng sau lưng ta. Trông thấy ta cho vào tay nải mấy lọ thuốc trị thương, hắn chợt cất tiếng:
“Mang theo nhiều thuốc thế làm gì?”
Ta ngẩng đầu, làm bộ nghi hoặc:
“Phương Nam xa xôi hẻo lánh, dọc đường không tránh khỏi trắc trở, dĩ nhiên phải chuẩn bị đầy đủ. Huống hồ đây đều là thuốc thông dụng, thiếp còn để thêm hai chiếc đại sam. Hay là… phu quân chê nặng?”
Ánh mắt Tạ Cảnh dừng lại trên người ta thật lâu, một tia dò xét lóe qua đáy mắt, nhưng rất nhanh hắn cong môi, nở một nụ cười nhạt:
“Vẫn là phu nhân chu đáo.”