Nguyệt Mãn Vân Hưu

Chương 8



📖 Chương 15 – Mãn Mãn

 

Ngày mai là mồng chín tháng hai, cũng là ngày Hoắc Hưu phải lên đường. Ta luôn cố tình lờ đi chuyện này. Thực ra, ta biết mình đang trốn tránh. Ta vốn không phải kẻ không chấp nhận được chia ly, nhưng vừa mới nếm chút ngọt ngào, lòng lại không nỡ buông. Chính cái “không nỡ” ấy khiến từng khoảnh khắc còn lại đều trở nên đáng quý lạ thường.

 

Giờ phút này, ta và hắn ngồi bên nhau, trên cành cây sau chùa Tướng Quốc. Hai vai kề sát, trước mắt là ánh xuân rực rỡ, vạn vật sáng tươi, tràn trề sức sống. Thời gian dường như chậm lại, nhưng nó chẳng bao giờ dừng lại vì ai. Hoắc Hưu hỏi ta:

“Mãn Mãn, sau này ngươi muốn làm gì?”

 

Ta ngẩn người, lòng có chút trống rỗng. Rõ ràng chỉ là câu hỏi bình thường, vậy mà lại khiến lồng n.g.ự.c ta chật chội như bị níu kéo. Ta nghĩ một lúc, rồi cười nói:

“Đi uống rượu đi. Uống Vân Thiêu, ăn chân giò kho.”

Hắn cười khẽ: “Được.”

 

Từ chùa Tướng Quốc trở về, hắn bất chợt đề nghị:

“Hay để ta dạy ngươi cưỡi ngựa?”

 

Ta chưa từng cưỡi ngựa bao giờ. Những trò “nghịch dại” ta làm nhiều rồi, chỉ riêng cưỡi ngựa là chưa. Vừa nghe hắn nói, lòng ta cũng nổi hứng. Lúc mới lên ngựa, ta ngồi quay lưng về phía hắn. Nhưng khi ngựa thực sự chạy, ta mới phát hiện — ngồi hướng đó không ổn chút nào. Không chỉ vì gió tạt rát mặt, mà còn vì hơi thở của Hoắc Hưu phả bên tai, nóng hổi và gần đến mức tim ta cũng run rẩy.

 

Thế là ta đưa ra “đề nghị cải tiến”:

“Ta muốn quay lại, ngồi đối diện ngươi.”

Hắn đồng ý. Nhờ lực của hắn, ta xoay người ngồi lại — giờ thì mặt đối mặt. Ban đầu cũng không sao, ta còn hứng thú ngắm cảnh hai bên đường. Nhưng cưỡi được vài dặm, ngựa xóc mạnh qua ổ đất, ta không giữ vững, cả người ngã nhào về phía trước. Kết quả — ngã thẳng vào lòng Hoắc Hưu.

 

Hôm nay hắn mặc áo xuân màu lục sẫm, vải gấm mềm, mát, chỉ là… mỏng quá! Ngực hắn nóng bỏng, đến tim ta cũng như bốc cháy. Hơi thở hắn gần đến nỗi, ta nghe rõ nhịp tim đập dồn dập. Tim hắn… hình như cũng đang cưỡi ngựa, chạy nhanh đến mức ta nghe mà bật cười.

 

“Hoắc Hưu, trong n.g.ự.c ngươi cũng có con ngựa à? Sao đập nhanh thế?”

 

Quả nhiên, tai hắn đỏ lựng, rồi lan sang cả má. Ta biết ngay — hắn ngượng rồi. Nhưng ta cười to quá, hắn càng đỏ mặt, rồi đột nhiên bình tĩnh lạ thường. Hắn kéo mạnh áo choàng, gói gọn ta vào trong. Thế giới bỗng tối lại, hương gỗ thông thoang thoảng nơi n.g.ự.c hắn. Trong bóng tối, tim hắn vẫn đập rộn ràng.

 

Giờ đây, trong mắt ta, trong lòng ta, đều chỉ còn một người — là hắn. Ta thả tay, không nắm áo hắn nữa, vòng tay ôm lấy eo hắn, tựa hẳn vào lòng. Nếu trên đời có nơi nào thuộc về riêng ta, thì khoảnh khắc này, chính là vòng tay hắn.

 

Chân giò kho phải tìm ở hàng quán dân dã. Nhà hàng lớn làm ngon thật, nhưng vẫn thiếu đi hương vị đời thường. Sau mấy lượt hỏi thăm, ta và Hoắc Hưu tìm được một quán nhỏ nơi ngõ hẹp. Món chân giò quả nhiên mềm, thơm, giờ chỉ thiếu rượu.

 

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Vân Thiêu” ở khắp nơi đều có, nhưng phải là tiệm Nhất Vị mới đúng hương. Hắn gọi rượu, ta chọn chỗ. Hai người cùng ngồi, vừa ăn vừa uống. Trên đường đi, hắn rất ít nói. Còn ta thì thao thao bất tuyệt. Hắn chỉ mỉm cười, ánh mắt dịu dàng, đủ khiến người ta tan chảy.

 

Một vò rượu đã vơi, mặt hắn hơi đỏ, ánh mắt mơ màng, giọng khàn khàn:

“Mãn Mãn, ta cứ nghĩ… có phải ta làm sai rồi không?”

 

Ta còn chưa kịp hỏi, hắn đã nói tiếp:

“Đáng lẽ ta nên đợi đến khi công thành danh toại, rồi mới tới tìm ngươi, nói cho ngươi biết lòng ta. Như vậy… ngươi sẽ không buồn, phải không?”

 

Không phải đâu, Hoắc Hưu. Nếu ngươi đợi đến khi ấy, ta e rằng… cả đời này ta cũng chẳng dám đợi.

 

“Nhưng ta không thể đợi thêm được nữa. Nhỡ có kẻ khác tới trước thì sao? Ta khổ sở lắm mới tiễn được một Trần Kiệu, biết đâu sau đó lại có Trương Kiệu, Tống Kiệu thì sao? Mãn Mãn của ta tốt như thế cơ mà…”

 

Hắn vừa nói vừa tròn mắt nhìn ta, đôi mắt trong veo, lấp lánh, giọng lại mềm như mèo con, khiến ta vừa buồn cười vừa thương. Ta từng nghĩ chỉ có ta khổ sở khi chờ hắn, nào ngờ hắn cũng khổ như ta, chỉ khác ở chỗ hắn giấu kỹ hơn.

 

Ta cố không khóc. Đây không phải sinh ly tử biệt, chỉ là tạm thời xa cách thôi. Nhưng nước mắt vẫn lấp ló sau mi. Ta nghẹn ngào hỏi:

“Hoắc Hưu, ngươi sẽ trở về, phải không?”

 

Hắn cúi mắt. Chiến trường — đâu phải nơi tốt đẹp gì. Cả hai ta đều hiểu. Lời hứa ấy, với hắn, quá nặng. Ta ném luôn vò rượu xuống. Một vò “Vân Thiêu” chẳng đủ khiến ta say, nhưng đêm nay, ta muốn say.

 

Trên giường nhỏ có chiếc bàn gỗ thấp. Ta không hất nổi bàn, thế là bò luôn qua bàn, đè hắn tựa lưng vào tường. Hắn ngẩn ra, mặt đỏ lên, mắt mở to, chẳng biết phải làm gì.

“Mãn… Mãn Mãn…”

Ta không nói, chỉ cúi xuống, nhanh như chớp, hôn lên môi hắn. Nhanh đến mức… chẳng kịp cảm nhận gì cả.

 

Nếu có người nói ta tham sắc, thỉ ta thừa nhận. Ta tham hắn, cũng đâu chỉ một hai ngày. Ta nhìn hắn — Hoắc Hưu vẫn sững người, đôi mắt còn ngơ ngác, chắc vì men rượu làm chậm phản ứng.

 

“Giờ thì ta đã hôn ngươi rồi. Nếu ngươi không về… ta cũng chẳng lấy ai khác nữa.”

 

Nghe xong, hắn tỉnh hẳn, ngẩng đầu nhìn ta, ánh mắt nghiêm mà ấm. Ta chống tay lên tường, thì hắn đột nhiên nghiêng đầu, áp mặt vào mu bàn tay ta, cọ nhẹ, rồi cười:

“Ta nhất định sẽ trở về cưới Mãn Mãn của ta.”

 

Chao ôi… câu này vừa dịu dàng vừa chí mạng. Giọng hắn hơi khàn, ẩn chút nũng nịu, nghe xong tim ta loạn hết cả nhịp. Ta buông tay, ngã nhào vào lòng hắn. Hắn vội đỡ lấy, tay đặt bên hông ta, giữ chặt, sợ ta đau. Áo xuân mỏng, da thịt nóng, bàn tay hắn chỉ vừa chạm vào, toàn thân ta đã run lên.