Nguyệt Mãn Vân Hưu

Chương 9



Ta vùi mặt vào vai hắn, giả vờ c.h.ế.t, không dám ngẩng đầu. Hắn nghiêng đầu, hơi thở nóng hổi phả lên cổ ta, khiến ta khẽ run. Không cần nhìn, ta cũng biết — hắn đang cười. Một lúc sau, hắn thì thầm bên tai ta:

“Ta sẽ không để Trương Kiệu, Tống Kiệu nào có cơ hội đâu.”

 

Trời ơi… Trên đời làm gì có Trương Kiệu hay Tống Kiệu chứ! Ta vừa muốn cười, vừa thấy lòng mềm nhũn, cuối cùng vẫn chẳng kìm được, nước mắt rơi, ướt cả vai hắn. Ta vốn không phải kẻ yếu đuối, vậy mà giây phút này, lại thấy mình thật nhỏ nhoi. Hắn chỉ khẽ vuốt lưng ta, im lặng dỗ dành.

 

Ta nức nở nói:

“Chân giò kho… không ngon…”

 

Ừ, chắc tại món đó dở quá, nên mới đắng như nước mắt vậy.

 

Mồng chín tháng hai — ngày xuất chinh. Ta không ra tiễn hắn. Ca ca ta nói, người nhà không được tiễn xa, chỉ dừng ở cửa thôi. Hắn mặc áo giáp mới, quay đầu lại, cười sáng rỡ. Ta biết, hắn và ca ca ta đều có chí hướng lớn, đều muốn vì nước mà lập công danh. Ta không có tư cách ngăn cản. Nhưng khi họ đi rồi, ngôi nhà bỗng trống trải đến đáng sợ. Trước đây, ta đâu có ngày nào cũng gặp họ, mà giờ vắng bóng, lòng ta lại như thiếu mất một phần.

 

Một tháng sau, ta nhận được thư. Ba phong thư gửi về, một cho phụ mẫu, hai cho ta, đều đề tên huynh ta. Ta mở bức mỏng hơn trước. Trong thư, huynh nói quân đã đến Yên Quy Sơn, sắp tiến ra biên ải phía Tây Bắc. Hai người họ đều khỏe, đã quen với cuộc sống nơi quân ngũ, bảo ta đừng lo.

 

Bức thư còn lại, dày hơn. Bên trong là một phong thư nhỏ hơn, ghi tên người gửi — Hoắc Hưu. Bên trong có: một nhành hoa khô, một chiếc lá đỏ, một viên đá nhỏ hình lạ, và vài chiếc lông chim sặc sỡ. Ba tờ giấy, kín chữ. Hắn viết:

“Hoa là hái dọc đường hành quân. Lá là nhặt ở Yên Quy Sơn. Đá là mò được dưới sông. Lông chim là từ con gà rừng ta săn được.”

 

“Gió phương Bắc lớn, mây phương Bắc đẹp. Chờ ngày ta về, ta sẽ dẫn nàng đi ngắm cảnh Yên Quy Sơn.”

 

Hắn viết nhiều, chỉ không viết hai chữ ‘nhớ nàng’. Nhưng ta biết — mọi dòng chữ ấy đều là “ta nhớ nàng”. Khi hắn đi được nửa năm, thư từ bỗng ngắt quãng. Nửa năm trời, không có tin tức. Ta lật đi lật lại tám bức thư cũ đến sờn cả góc.

 

Đầu xuân năm sau, ta nhận được thiệp mời từ phủ Quốc công, là Đại Trưởng Công chúa Khai Lan — mẫu thân của Hoắc Hưu — mời ta cùng đi du xuân ở Nam Sơn. Ta vốn ngại, tưởng Công chúa là người cao quý lạnh lùng. Trước đây từng thấy bà vài lần trong yến tiệc, chỉ dám nhìn từ xa.

 

Không ngờ, khi gặp, bà mỉm cười, hiền hòa vô cùng:

“Nam Sơn mùa xuân đẹp lắm, đi cùng ta ngắm hoa nhé.”

 

Ta bị giọng nói ấy cuốn đi, gật đầu đồng ý. Quả thật, Nam Sơn mùa xuân rực rỡ đến nao lòng. Hoa nở ngập núi, non xanh mướt, sắc đỏ hồng điểm giữa — vừa tươi mới, vừa rộn ràng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ngồi dưới bóng cây, uống trà, ăn bánh, Công chúa quay sang nói:

“Mãn Mãn, đừng lo. Tiểu Hưu nhà ta không sao đâu.”

 

Ta ngẩn người, rồi hiểu ra — bà mời ta đi, là để trấn an ta. Hoắc Hưu từng kể chuyện ta cho bà nghe. Bà biết, và bà hiểu. Khác với ta nghĩ, Công chúa Khai Lan không hề kiêu ngạo, mà rất dịu dàng, độ lượng.

 

“Năm xưa, phụ thân của Tiểu Hưu cũng vậy. Khi ấy, ông ấy nói một câu: ‘Ta phải ra chiến trường, lập công danh rồi mới cưới nàng.’ Rồi ông đi mấy năm trời. Ta chờ, khó nhưng vẫn chờ. Bởi ta tin, người ấy sẽ trở về.”

 

Tình yêu của Công chúa và Hổ Uy Tướng quân là chuyện được ca tụng khắp kinh thành. Ngày ấy, bà từ chối bao nhiêu mối hôn sự tốt, chỉ đợi người đàn ông mình chọn quay về. Và cuối cùng, ông thật sự trở lại, vinh quang rực rỡ, cưới được người mình yêu.

 

Câu chuyện ấy, khiến ta tin hơn bao giờ hết.

“Điện hạ, ta tin chàng.”

Công chúa cười, vẻ đẹp qua năm tháng chẳng phai.

“Con trai ta rất giỏi. Từ nhỏ đã không gì giam giữ được nó.”

 

Đúng vậy — không gì có thể giam được Hoắc Hưu.

 

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

Vài tháng sau, ta lại nhận được thư. Lần này, cũng hai phong. Ca ca nói biên ải phía Tây Bắc loạn trở lại, đ.á.n.h nhau nửa năm, mới có chút thắng lợi. Họ đều bình an, và còn lập công. Ca ca được phong làm Đô thống, chỉ huy một nghìn quân. Còn Hoắc Hưu, bắt được phó tướng địch, được phong Thiên tả Phiên tướng, lãnh ba nghìn quân. Ta thở phào.

 

Mở phong thư còn lại, vẫn dày như cũ. Bên trong có: một sợi tua đỏ, một hộp phấn nhỏ, và một viên hồng ngọc.

“Tua đỏ là gỡ từ mũ chiến của ta. Phấn hồng mua ở trấn nhỏ. Hồng ngọc thì gỡ từ chuôi đao của tên phó tướng kia. Dao chẳng sắc, nhưng ngọc thì đẹp.”

 

“Nửa năm qua, ta sống tốt. Chỉ khổ một nỗi không được viết thư, nhớ nàng mà không dám nói. Đồ gửi nhiều, phong thư lại nhỏ. Người đưa thư thì giục, ta còn định mời hắn uống trà…”

 

“Trời Tây Bắc, mây lạ, lúc nhìn mây ta thấy giống nàng, nhìn trăng ta cũng thấy giống nàng.”

 

“Khi nàng nhận được thư này, hẳn đã vào cuối xuân. Rượu mơ ở kinh thành đang vào mùa. Uống giúp ta một chén, đợi ta về, chúng ta cùng uống.”

 

Bên ngoài, mưa phùn lất phất. Mưa xuân nói rơi là rơi. Còn ta, nước mắt cũng nói rơi là rơi.