Khi đó, Tuyên vương vì muốn Bắc Lương lui binh nên đã dâng vô số vàng bạc, dê bò, lương thực.
Hơn phân nữa đều do bóc lột bách tính mà có.
Cho nên, mặc dù Bắc Lương lui binh nhưng cuộc sống cũng bách tính cũng không khá hơn là bao.
Năm đó, Tống Sơn và cha mẹ hắn bình định biên cảnh giống như một sợi dây dần phai màu.
Chỉ cần người Bắc Lương tấn công, triều đình sẽ bảo bách tính Ninh quốc thắt lưng buộc bụng.
Có thể đưa gì thì đưa đó, dùng việc này để dàn xếp ổn thỏa.
Đối với ta mà nói, ảnh hưởng lớn nhất là việc làm ăn của Xuân Sơn Lâu càng khó khăn hơn.
Dân chúng không có tiền tiêu, đương nhiên không muốn đến Xuân Sơn Lâu ăn uống thả của.
Hơn nữa, ta vung tay quá trán đã quen.
Ăn phải ăn món ngon nhất.
Tiền công của bọn tiểu nhị cao nhất kinh thành.
Bình thường phải chi tiền cho quan viên và công công.
Mỗi tháng đều phát cháo.
Đối với ăn xinh đi ngang qua Xuân Sơn Lâu đều được cho cơm, cho lộ phí.
Ai bảo ta vốn là ăn mày chứ.
Cho nên ta luôn cảm thấy túi tiền thiếu thốn.
Tống Sơn cười ta: "Vạn lượng vàng không còn gì à?"
Ta lắc đầu.
"Chỉ còn thỏi vàng cuối cùng, ta giữ làm kỷ niệm."
Tống Sơn nói: "Còn rương không? Nàng đã mở đáy hòm chưa."
Đáy hòm?
Ta mở rương, dịch chuyển thỏi vàng cuối cùng như tiêu bản.
Có mấy tờ giấy ố vàng lót bên dưới.
Ta mở nó ra xem cẩn thận, càng xem càng đỏ mặt.
Tống Sơn thấy vẻ mặt của ta kỳ lạ, cười nói: "Không phải là Xuân Cung Đồ, nàng đỏ mặt cái gì?"
Ta từng được Tống Sơn dạy chép sách, tập viết theo mẫu chữ.
Ta dám nói chưa có bức chữ, bức họa nào khiến cho người ta nhìn mê muội, bừng tỉnh như dấu vết của thần, cảm động như thế.
Ta nhớ giấy niêm phong trên rương kia cũng có nét chữ tương tự như vậy.
Cho nên chắc chắn đây là tranh chữ của Tống Sơn.
Ta khẽ vuốt mảnh giấy mà ngẩn người.
Dường như nhìn thấy công tử áo trắng ngồi dưới ánh nến, tập trung cầm bút, ngòi bút kinh người.
Tống Sơn nói: "Viết nhiều quá nên cất dưới đáy rương. Ngày mai nàng cầm đi Văn Bảo Trai bán đi."
Ta ôm chặt tranh chữ vào ngực: "Chàng là loạn thần tặc tử, ta bán tranh chữ của chàng, ngộ nhỡ bị bắt thì phải làm sao?"
"Ta không bán! Ta muốn giữ lại để xem."
Tống Sơn cướp mất: "Nàng cầm đi bán đi! Trên đó không có lạc khoản của ta, nàng sẽ không bị bắt. Lúc nào ta cũng có thể viết. Đợi lát nữa ta sẽ viết rồi cho vào rương, để Trần Minh đưa đến cho nàng."
*
Ta ngủ một đêm, cả người tỉnh táo hơn nhiều.
Tiền vẫn quan trọng nhất.
Ta quyết định đi bán tranh chữ của Tống Sơn.
Sau khi chưởng quỹ của Văn Bảo Trai mở bức tranh chữ ra, dường như không dám tin vào mắt mình.
Ông ta dùng kính lúp soi nhiều lần, hồi lâu sau mới ngẩng đầu lên, bờ môi khẽ run: "Cô nương, cô nương định bán bao nhiêu tiền?"
Sao ta biết bao nhiêu tiền chứ?
Nói nhiều lại sợ bị đuổi đi.
Nói ít thì sợ bị thiệt.
Hay là ta nói lời từ tận đáy lòng: "Quyển tranh chữ này ta xem như báu vật, trong lòng ta có giá liên thành."
Ta không nói dối, đối với ta mà nói vết tích của Tống Sơn không thể nào định giá được.
Ta cảm giác lúc chưởng quỹ đọc tên của bọn họ, ánh mắt sáng lên.
Trong mắt chưởng quỹ có vị thần của riêng mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
*
Cho dù chưởng quỹ nài nỉ thế nào, ta cũng quyết định không bán.
Ta định hỏi Tống Sơn rằng hắn là Tứ lão có quan hệ gì.
Tống Sơn nhìn thấy ta không bán đi, vẻ mặt khó hiểu.
Không phải hắn kinh ngạc vì không ai mua, mà kinh ngạc vì ta tham tiền như thế vì sao có tiền lại không bán.
Ta hỏi hắn: "Tống Sơn, chàng có quan hệ gì với Tứ lão ở kinh thành?"
Hắn nói: "Chuyện gì có gì mà tò mò chứ, nàng vì tò mò nên không bán à?"
Ta khẽ gật đầu.
"Đúng, nếu biết rõ tình hình nói không chừng sẽ bán được giá cao hơn."
Tống Sơn: "..."
Ta đoán: "Chắc Tứ lão kinh thành là lão sư của chàng?"
Tống Sơn sống an nhàn sung sướng trong cung từ nhỏ, chắc chắn sẽ mời được thầy giỏi trong thiên hạ.
Tống Sơn mỉm cười, lắc đầu.
"Chẳng lẽ chàng là một trong Tứ lão? Lão thi hay lão họa?"
Hắn lại lắc đầu.
"Ta biết rồi, chàng làm đồ giả."
Tống Sơn cười ha ha, nhìn ta với vẻ xan giảo.
"Vậy Tứ lão không phải bốn người mà là một người. Người kia là chàng à?"
Tống Sơn khẽ gật đầu: "Trước kia ta bảo Trần Minh mang tranh chữ đi bán, không muốn để lạc khoản. Tứ lão là do y bịa ra. Không ngờ sau này lại lưu truyền..."
Ta hỏi Tống Sơn.
Tứ thiếu kinh thành, Tứ công tử kinh thành, Tứ mỹ kinh thành, Tứ quân kinh thành, tên nào không hay?
Lão cầm, lão kỳ, lão thi, lão họa, giống hệt tên "Nhóc xấu xí" năm đó của ta...
Đều do Trần Minh.
Tống Sơn cười nói: "Đừng trách y, ta cảm thấy rất tốt, không ai nghĩ đến người đó là ta, bớt đi nhiều phiền phức xin chữ."
Ta đưa tay ra vòng ra sau lưng Tống Sơn ôm hắn.
Ta áp mặt lên lưng hắn, cảm nhận n.g.ự.c phập phồng của hắn.
Quan trạng nguyên của ta tài hoa hơn người.
Nhất định ta sẽ khiến những kẻ bêu xấu thanh danh của chàng hứng chịu hậu quả.