Bức tranh của Tứ lão kinh thành được trưng bày ở Xuân Sơn Lâu chấn động một thời, khách khứa như mây.
Rốt cuộc người của chúng ta đã đến.
Tài tử đệ nhất Giang Nam, Thẩm Đường.
Ông ta là thủ lĩnh phái thanh lưu trong triều, liên tục kéo người dâng sớ, vạch tội Tống Sơn.
Bây giờ ông ta lại đứng dưới bức tranh chữ của Tống Sơn, ngắm nhìn say mê.
Ông ta hỏi ta: "Chưởng quỹ, mạo muội hỏi một câu, không biết tranh chữ này có bán không?"
"Không bán!" Ta quả quyết nói.
Thẩm Đường tiếc nuối gật đầu: "Không bán cũng tốt, nếu có người trả giá cao nhất có được thì đúng là bôi nhọ nó."
Ta cong môi: "Thẩm đại nhân nói đúng, nhưng dân nữ không bán vì có nguyên nhân khác. Nghe nói Thẩm đại nhân đang chuẩn bị tiệc thọ thần cho bệ hạ. Dân nữ cả gan muốn dâng lễ vật cho Thiên gia, đưa tranh chữ của Tứ lão để chúc thọ cho bệ hạ."
Ánh mắt Thẩm Đường sáng lên
Nhưng ta cũng ra điều kiện.
Ta nói ra lý do và thành ý không thể từ chối: "Dân nữ muốn đích thân đưa lễ vật cho bệ hạ, biểu đạt sự tôn kính và chúc phúc vô tận của bách tính bình thường đối với ngài ấy. Xin Thẩm đại nhân đồng ý."
Thẩm Đường cười vui vẻ, vốn là chuyện vui còn có thêm lòng dân.
Ông ta quyết định cho bệ hạ sự ngạc nhiên này.
*
Mấy hôm nay Tống Sơn rất bận rộn.
Hắn đưa một tay đỡ đầu, vừa nghe ta nói, cả người mệt mỏi giống như đã nhiều ngày rồi chưa được ngủ.
Không ít tỉnh bị nạn đói, Sùng huyện bị nghiêm trọng nhất.
Ta vẫn có ấn tượng, lúc đó lương thực ít người lại nhiều, ăn không đủ no là chuyện nhỏ, người c.h.ế.t đói là chuyện thường
Hắn phải đi Sùng huyện chẩn tai.
Sùng huyện cách kinh thành không gần, chỉ khi tất cả mọi người ngủ thì hắn mới có thời gian cưỡi ngựa hồi phủ.
Hắn mở cửa sổ ra đi đến cạnh ta.
Ta kéo tay áo hắn, đè hắn nằm lên giường đắp chăn lên.
"Tống Sơn, ngủ đi."
Vừa nói xong thì hắn đã ngủ mất.
Nhưng tay của hắn vẫn siết chặt góc áo của ta.
Ta ôm đầu hắn nhẹ nhàng đặt lên đầu gối mình.
Ta biết còn chưa đến một canh giờ nữa ta sẽ biến mất.
Ta chưa từng như lúc này, hi vọng lối đi này có thể luôn mở rộng.
Ta có thể chờ đến khi gà gáy, lúc Tống Sơn mở mắt ra có thể nhìn thấy ta.
Nhưng chúng ta không có nhiều thời gian, ta chỉ muốn hắn còn sống.
Ta nhìn lên tường, nhìn cung của Tống Sơn mà ngẩn người.
Cho dù là tướng quân rong ruổi chiến trường hay là Tống đại nhân đã cởi bỏ áo giáp, hắn vẫn chưa từng phụ lòng bất kỳ ai.
Cho nên đừng ai mong phụ lòng hắn.
*
Đây là lần đầu tiên ta tiến cung.
Thọ thần của Hoàng đế, bách quan chúc mừng.
Ta là một bách tính bình thường, dâng tranh chữ lên chúc thọ Hoàng đế.
Trên long ỷ, Hoàng đế dần già đi.
Tuyên vương dùng tư cách của tân vương tương lai, đứng im lặng một bên.
Hắn ta gầy yếu, dáng vẻ thư sinh yếu đuối khác xa Tống Sơn.
Nhưng ta biết dưới mặt nạ như gió xuân ấm áp của hắn ta chính là tàn ác tận cùng.
Ta dập đầu, hành lễ, ca công tụng đức.
Sau khi bày vẻ xong, ta dâng tranh chữ lên.
Trong đó có hai người hầu kéo hai đầu tranh chữ ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Giấy trắng, chữ màu đen như du long vững vàng, nổi bật trên mặt giấy.
Đôi mắt Hoàng đế vốn m.ô.n.g lung mở to ra.
Ta dùng khóe mắt nhìn lại, sắc mặt Tuyên vương từ trắng biến thành xanh.
Giọng của Hoàng đế như chuông đồng, nói: "Chữ đẹp, chữ cũng như người, các người cùng nhìn xem."
Nội thị đổi hướng tranh chữ, giơ cho tất cả văn võ đại thần và dân chúng chầu mừng xem.
Thẩm Đường đi lên trước, đọc từng chữ: "Gọi trăng sáng cả trời, soi rọi tấm lòng băng tuyết của ta. Trăm sông cuồn cuộn chảy. Đây là... Thơ của Tân Giá Hiên. Nét mực này phối với bài thơ này có thể gọi là tuyệt phẩm."
"Không có khí khái hào sảng, tài năng trị thế, tấm lòng khoáng đạt, và trái tim luôn đau đáu vì nước, thì chắc chắn không thể viết ra được dòng chữ này.”
Mọi người xì xào bàn tán, đều gật đầu tán đồng.
Ta chăm chú nhìn vào long ỷ phía trước, Hoàng đế không biểu lộ cảm xúc gì.
Nhưng trong ánh mắt ấy, dường như lại lóe lên vẻ tiếc nuối mơ hồ.
*
Ta hành đại lễ: "Bệ hạ thứ tội, dân nữ vốn không nên trình chữ viết của tội thần Tống Sơn lên. Nhưng Tống đại nhân từng chẩn tai ở Sùng huyện đã cứu vô số bách tính. Tất cả tâm ý của ngài ấy đối với dân, với nước, với bệ hạ đều chất chứa trong bức tranh chữ này."
Mọi người ở đây đều im lặng như tờ.
Thẩm Đường hoảng sợ đến mức đầu đổ đầy mồ hôi.
Là ông ta đưa ta lên điện, đưa tranh của nghịch thần lên bàn chúc thọ Hoàng đế.
Vì thế, ông ta cất cao giọng bát bỏ: "Không thể nào, Tống Sơn chính là tiểu nhân, sao có thể là Tứ lão kinh thành được?"
Ta ngẩng đầu lên chất vấn ông ta, cũng chất vấn tất cả mọi người.
"Vậy ông nói Tứ lão là ai? Trong thiên hạ có ai từng thấy Tứ lão chưa? Có phải năm Sùng huyện gặp thiên tai, tranh chữ của Tứ lão có nhiều nhất không?"
"Tứ lão kiếm được nhiều tiền như vậy, số tiền đó đã tiêu vào đâu? Là Tống đại nhân ẩn danh quyên tiền để mua lương thực.”
Thẩm Đường liên tục lắc đầu:
"Ngươi đừng nói nhảm! Tống Sơn ư? Hắn xúi giục những thương gia giàu có xây dựng đình đài, lầu các, rạp hát, biệt viện, hết mực xa hoa phô trương.
Hắn có từng quan tâm đến sống c.h.ế.t của bách tính không?”
Ta không muốn quỳ tiếp nữa, đứng thẳng dậy mắng cho hả giận:
"Thương gia giàu có chỉ bố thí được chút cháo loãng, nhưng khi bỏ tiền xây lầu các cho chính mình, thì chẳng hề tiếc một đồng.”
"Năm mất mùa, dân không có ruộng để cày, tham gia xây lầu các còn có thể no bụng, lại có tiền công."
"Ông đi đến đó hỏi xem, có bách tính nào không cảm tạ Tống đại nhân?” Thẩm Đường bị ta chất vấn thì đứng sững tại chỗ, không nói nên lời.
Mọi người xung quanh cũng đều cúi đầu.