Nguyệt Mãn Xuân Sơn Lâu

Chương 13



Ta lại liếc mắt nhìn về phía Tuyên vương.

"Nếu chư vị không tin Tống Sơn chính là Tứ lão, vậy có thể hỏi Tuyên vương."

Tống Sơn không thích tập tục a dua nịnh hót, xin chữ ở quan trường nên vẫn giấu kín bút tích và tài năng.

Nhưng tác phẩm khi hắn luyện văn vẫn ở trong phủ.

Nếu Tuyên vương phụ trách xét nhà, chắc hẳn hắn ta đã biết Tống Sơn chính là Tứ lão từ sớm.

Cho nên khi Thẩm Đường dẫn ta lên điện, dâng tranh chữ của Tứ lão lên, sắc mặt của hắn ta mới trở nên khó coi.

Lúc này ai cũng nhìn về phía Tuyên vương.

Bao gồm cả Hoàng đế.

Tuyên vương cười lạnh.

"Tống Sơn không phải Tứ lão, cho dù hắn là Tứ lão thì sao chứ? Chữ đẹp thì người cũng đẹp à? Hoang đường."

*

"Theo trẫm thấy, đây là chữ của Sơn Nhi."

Giọng nói của Hoàng đế uy nghiêm, vừa nói xong Tuyên vương và đám người đều cùng quỳ rạp xuống đất, không dám nhiều lời nữa.

Đế vương vô tình nhưng vẫn không tính là hoa mắt ù tai.

Khi Tống Sơn còn nhỏ đã sao chép bài thơ này của Tân Giá Hiên, khiến cho Hoàng đế rung động, giao nhẫn thánh cho hắn.

Khi Tống Sơn còn nhỏ từng nói với Hoàng đế, cho dù dùng bút hay dùng dao, cuối cùng cả đời này hắn sẽ để bách tính, để Hoàng đế trong lòng.

Ta bảo Tống Sơn viết một bức tranh chữ y hết, hôm nay dâng cho Hoàng đế, vì muốn nói cho người ngồi trên long ỷ và tất cả mọi người biết: "

Xưa nay tấm lòng của Tống Sơn vẫn luôn như trong sạch như băng tuyết, như trăm sông cuộn chảy.

Cho dù ta không có chứng cứ để rửa oan cho Tống Sơn, nhưng làm người, phải có lương tâm.

*

Hoàng đế sai người treo chữ của Tống Sơn ở thư phòng của Tuyên vương.

Để sớm tối hắn ta có thể đọc, mỗi ngày có thể nhìn thấy.

Ta đoán không sai.

Hàn Sung đã bị tiêu diệt, không có y cản trở, chắc Tống Sơn đã có cơ hội diện thánh trần tình.

Cho dù không có, chắc chắn trong triều cũng có những quan liêm chính nói với bệ hạ.

Hoàng đế biết Tống Sơn bị oan.

Thử hỏi, một người có cha mẹ c.h.ế.t trên chiến trường Bắc Lương. Một người từ nhỏ trong lòng đã mang quốc gia và bách tính, một người được Hoàng đế dạy bảo yêu thương từ nhỏ sao lại có thể đi đầu quân Bắc Lương?

Nhưng điều Hoàng đế có thể làm dường như chỉ giới hạn ở đây.

Ông ta hạ chỉ không ai được làm khó ta vì chuyện hôm nay.

Còn hạ chỉ sau này bất cứ ai cũng không được nhắc lại chuyện Tống Sơn.

Ông ta dùng cách ngầm hiểu lẫn nhau, nói với đám người Tống Sơn vô tội.

Ông ta để Tuyên vương ngày ngày tự xét mình.

Cũng khiến cho mọi  người ngậm miệng từ đó.

Ta biết đây là vì Tuyên vương là con độc nhất của ông ta, sẽ kế thừa ngai vàng.

Ông ta không cho phép thái tử Ninh quốc, tân vương tương lai mang danh hãm hại trung thần.

Ta thoáng nhìn bả vai Tuyên vương khẽ run, thân phận của hắn ta đã cứu hắn ta

Ta siết chặt nắm đấm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lồng giam khiến Tống Sơn phải c.h.ế.t không phải là tội danh trùng điệp.

Mà là quân vương ích kỷ lạnh lẽo trong điện Kim Loan này.

*

Thẩm Đường tiễn ta đến Xuân Sơn Lâu, trên đường đi lại bảo ta đi cùng ông ta đến ngoại ô hái hoa.

Thật sự không biết ông ta điên rồi hay là muốn diệt khẩu.

Dù sao ông ta cũng không sống lâu nữa, vì Tuyên vương sẽ không bỏ qua cho ông ta.

Hái hoa thì hái hoa, ta xem như ăn mừng.

Vùng ngoại ô phồn hoa như gấm.

Thẩm Đường hái rất nhiều, bỗng nhiên lẩm bẩm: "Ta muốn đặt... Trước mộ của... Tống đại nhân."

Sao bỗng nhiên lại tỏ ra mèo khóc chuột chứ?

Ta cười lạnh: "Tống Sơn là loạn thần tặc tử, không có bia mộ."

Sau khi bị hành hình, t.h.i t.h.ể của hắn bị kéo đến bãi tha ma.

Vân Trung Thất Vệ nói, bọn họ lén trộm xương cốt rồi thiêu thành tro, mỗi ngày cung phụng ở Tín Thủ Tự.

Nhưng ta không nói chuyện này cho Thẩm Đường biết.

Thẩm Đường nghe vậy ánh mắt u ám: "Vậy thì đi Thái Thị Khẩu."

Chẳng lẽ lại muốn đi đến nơi hắn bị hành hình?

Có mấy con đường đi đến Xuân Sơn Lâu, có một đường phải qua Thái Thị Khẩu, nhưng ta chưa từng đi đường đó.

Vì nơi đó có bóng dáng ta không muốn nhìn thấy, Tống Sơn cúi đầu quỳ xuống.

Mặt của hắn mơ hồ dường như không mặt mũi gặp ai cả.

Lưng cong như cung, giống như bị vô số người đ.â.m hỏng cột sống.

Hắn không thể ngã xuống, đầu gối đè nặng xuống đất, liên tục bị vạn người chửi mắng.

*

Chúng ta đi từ ngoại ô vào thành đã là chạng vạng tối.

Mặt trời nhanh chóng lặn ở chân trời, bóng dáng Tống Sơn quỳ ở Thái Thị Khẩu không thảm hại như bình thường.

Lúc này, cả người hắn như tỏa hào quang.

Từng tia sáng vàng chiếu lên vai và trong lòng bàn tay của hắn.

Không giống như nhận tội, mà giống như thần phật thiền định.

Thẩm Đường chậm rãi đi qua, đặt hoa tươi dưới chân Tống Sơn.

Ta cũng đặt hoa ta hái bên cạnh hắn.

Sau đó, ngày nào ta cũng đi qua một lượt.

Hoa tươi ở đó chưa từng biến mất.

Ngày nào cũng có bách tính tự giác phủi bụi cho bức tượng, thắp hương, bày bánh kẹo và hoa quả.

Ta không biết vì sao trong một đêm lại xảy ra sự thay đổi như vậy.

Nhưng sự thay đổi đã xảy ra như vậy.

Có lẽ hoa của ta và Thẩm Đường đã khởi đầu chuyện này.

Có thể trên phố nghe đồn Hoàng đế bảo Tuyên vương treo tranh chữ của Tống Sơn ở thư phòng, Tống đại nhân vô tội.

Cũng có thể là công đạo vốn ở lòng người.