Nguyệt Mãn Xuân Sơn Lâu

Chương 6



Ta dùng ống tay áo lau mặt sạch sẽ.

Ta muốn ngồi xe ngựa nhanh nhất đi Hàn phủ tìm Tần Thanh.

*

Khi thấy ta nhảy xuống xe ngựa, gia đinh và hộ vệ Hàn phủ gần như không tin vào mắt mình.

"Ngươi... Làm gì thế?"

"Đến thành thân với Đại thống lĩnh của các ngươi!"

"Thành thân? Tân nương tử đã được đưa đến từ lâu rồi, sao ngươi lại xuất hiện ở đây?"

"Bớt nói nhảm đi, nếu các ngươi không muốn bị Đại thống lĩnh trách tội thì mau đưa ta đi!"

Mấy tên hộ vệ thấy ta mặc y phục mỏng manh, tóc tai rối bời thì liếc mắt nhìn nhau, cười dâm tà.

Bọn chúng đưa tay ra, chỉ vào đình viện cách đó không xa.

Ta nhanh chóng chạy đến chỗ đó.

Là ở đó, không sai.

Nơi đó có tiếng khóc của nữ nhân.

Là giọng của Tần Thanh.

Tiếng khóc thê thảm khiến ta siết chặt nắm đấm.

Ta đá văng cửa.

Tên kia như dã thú nằm lỳ trên giường.

Thân thể Tần Thanh bị đè phía dưới, giống như một tờ giấy mỏng bị tùy ý chà đạp.

"tỷ tỷ."

Ánh mắt ta đẫm lệ mơ hồ đi đến bên giường.

Ta sờ sau eo cầm chủy thủ ra.

Ta đưa tay đ.â.m vào gáy tên dã thú kia, dùng sức đ.â.m mạnh xuống.

Máu tươi thấm ướt ga giường, cũng phun lên người của ta.

"Muội chạy đến làm gì?"

Tần Thanh không thể tin được, trợn mắt tròn xoe.

Tỷ ấy nhìn ta kêu khóc: "Một tiểu nha đầu trong sạch như muội chạy đến đây làm gì! Chạy đến đây làm gì chứ!"

Ta đẩy Hà Sung ra, ném qua một bên, sau đó nhặt một bộ y phục sạch sẽ quấn Tần Thanh lại.

Sau đó ôm chặt tỷ ấy.

"Không làm gì cả, chỉ đến đưa tỷ về nhà."

*

Ta nhìn xung quanh, đẩy một cánh cửa sổ ra, sau đó đỡ Tần Thanh đi ra ngoài.

Vừa rồi Hàn Sung hét thảm một tiếng đã nhanh chóng dẫn hộ vệ xông vào.

Bọn chúng nhìn t.h.i t.h.ể của Hàn Sung mà không thể tin được.

Bọn chúng rút đao ra, bao vây ta lại.

"Ngươi g.i.ế.c Đại thống lĩnh, chán sống rồi à?"

Ta siết chặt nắm đấm.

Cho dù thế nào, hôm nay nhất định ta phải đưa Tần Thanh ra ngoài.

Xe ngựa của Ngưu Tam sẽ đưa tỷ ấy đến nơi an toàn, từ đây mai danh ẩn tích.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Vào lúc giương cung bạt kiếm, giọng nói của một nữ tử từ bên ngoài vang lên.

"Đám ngu xuẩn các ngươi, trong nhà có thích khách vào cũng không biết sao?"

Hộ vệ nghe vậy quỳ đầy đất.

Hàn Sung là phò mã, vậy nàng ấy chắc là công chúa.

Ta g.i.ế.c quan viên triều đình, cũng là hoàng thân quốc thích.

Lần này gây họa không nhỏ.

Chỉ thấy một tên thủ lĩnh hộ vệ chỉ vào người của ta, bẩm báo với công chúa: "Công chúa tha tội! Đã bắt được thích khách, chính là hai nữ nhân này."

*

"Nói bậy!" Ta quỳ bịch xuống.

Ta khóc nức nở, ta phải biện minh cho bản thân.

"Khẩn cầu công chúa minh xét, dân nữ bị oan. Đúng là vừa rồi có thích khách vào cửa hành thích, sau đó chạy trốn từ cửa sổ. Kẻ đó che mặt, dân nữ không nhìn rõ mặt, tỷ tỷ của dân nữ đã bị dọa đến mức hôn mê bất tỉnh."

Công chúa nhìn cửa sổ.

Mùa đông khắc nghiệt, cửa sổ nên đóng kín mới đúng.

Giờ phút này cửa sổ lại mở rộng, mặc cho gió bấc gào thét thổi đến.

Nàng ấy lại ra hiệu cho tỳ nữ đi xem Tần Thanh.

Tần Thanh bị dọa đến sợ hãi, không còn biết gì nữa.

Ta dập đầu một cái, tiếp tục khóc tố: "Bắt chúng dân nữ hỏi tội, người có lợi nhất là nhóm quan gia này. Bọn họ có thể chối tội, rằng Đại thống lĩnh đang hoan ái, bọn họ không thể nào bảo hộ. Vì thế, có thể che giấu bọn họ bảo vệ bất lực, để thích khách có cơ hội lợi dụng sơ hở! Nhưng cứ như vậy, chẳng phải chân dung kẻ g.i.ế.c c.h.ế.t Đại thống lĩnh vẫn ung dung ngoài vòng pháp luật? Hơn nữa, nếu thật sự muốn khiến bọn dân nữ làm kẻ c.h.ế.t thay thì cũng phải hỏi tội những quan gia này! Người mở cửa, chỉ đường cho dân nữ chính là bọn họ!"

"Cô... Cô nương... Ngươi đừng ngậm m.á.u phun người!"

Thủ lĩnh hộ vệ căng thẳng đến mức cà lăm.

Trong lòng ta cười lạnh.

Những kẻ đi theo Hàn Sung có lẽ chỉ là tiểu nhân xu lợi tránh hại.

Không ai trung thành cả, đều không muốn tìm hung thủ cho y.

Vậy công chúa thì sao?

Lòng bàn tay ta đổ mồ hôi.

Cúi đầu chờ nàng ấy giải quyết.