Chỉ nghe thấy nàng ấy im lặng nhìn thủ lĩnh thị vệ kia mắng: "Trong phòng toàn người, các ngươi không bắt thích khách mà lại vu oan cho hai vị cô nương, kết án qua loa là có mục đích gì?"
Không ngoài dự đoán.
Ta yên lòng.
Công chúa đoan chính cao quý.
Đối với Hàn Sung mà nói, đúng là một đóa hoa nhài cắm bãi cứt trâu.
Nàng ấy có thể bình tĩnh nhìn cửa sổ, nhìn Tần Thanh.
Nhưng không có nhìn Hàn Sung.
Thậm chí còn không rơi nước mắt.
Ta và công chúa nhìn nhau.
Ta biết công chúa thuận nước đẩy thuyền, giúp ta.
Ta cũng không muốn gây rối, rời khỏi phủ.
*
Ta bảo Ngưu Tam đưa Tần Thanh về Xuân Sơn Lâu trước].
Ta tự mình đi đến chỗ khuất một phen.
Ta lang thang từ nhỏ đến lớn nên đã luyện được lỗ tai phân biệt âm thanh rất tốt.
Hôm nay có người ở trong bóng tối âm thầm quan sát mọi chuyện.
"Là ai theo ta? Ra đi!"
Khi người nọ biết ta đã phát hiện ra hắn, chợt nhảy ra khỏi bóng đêm.
Người nọ mặc y phục dạ hành, hòa tan với bóng đêm.
Nhưng đầu lại sáng ngời.
Ta đi qua kéo mặt nạ của kẻ đó xuống.
Đây không phải là hòa thượng từng đưa vàng cho ta à?
Y cười sờ đầu.
Ta chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng.
Hòa thượng không còn.
Không nhìn thấy mọi thứ trước mặt.
Từng vòng, từng vòng cuốn ta vào lỗ đen.
Ta không còn tri giác nữa.
*
Lúc ta tỉnh lại lần nữa, ta đang sốt cao.
Ta ngủ ở gian phòng của mình, trên giường của mình, Tần Thanh đang ngồi ở mép giường.
Ta cầm tay tỷ ấy lên: "Tỷ tỷ, tỷ không sao chứ?"
Tỷ ấy trợn mắt nhìn ta: "Ta có chuyện gì được chứ?"
"Quan phủ không phái người đến bắt chúng ta chứ?"
Tần Thanh tức giận giống như bình thường: "Đầu óc muội bị sốt đến hỏng rồi à? Nói lời xui xẻo gì vậy? Muốn vào nhà lao, muốn gặp Diêm Vương thì tự đi đi, đừng dẫn ta theo."
Nói xong còn ném khăn lạnh lên trán ta.
Ta hỏi: "Người trong phủ Hàn Sung không tìm đến đây chứ?"
Tần Thanh lắc đầu, vẻ mặt ghét bỏ: "Ai? Không biết! Nghe muội nói lời mê sảng đúng là phí tinh thần. Ta đi xuống bếp bảo Ngưu Tam làm thức ăn cho muội."
Không biết? Ta nhìn tỷ ấy đứng dậy đi ra ngoài.
Dường như chuyện liên quan đến Hàn Sung chưa từng xảy ra.
Trong phòng chỉ còn lại một mình ta.
Ta nhìn cửa sổ, không biết ai đã đóng kín.
Cũng không biết đã bị đóng bao lâu rồi.
Không hay rồi...
Tống Sơn...
Ta vội đứng dậy dùng sức đẩy cửa sổ ra.
*
Trên vai Tống Sơn đầy tuyết.
Thái dương, lông mày đầy sương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Không biết có phải bị đông cứng rồi không, ánh mắt của hắn càng lấp lánh hơn xưa.
Dường như có nước mắt bị đông lại ở đáy mắt.
Ta lẩm bẩm nói: "Tống Sơn..."
Hắn vẫn luôn đứng ở cửa sổ à?
Tuyết đã rơi bao lâu rồi?
Hắn đứng bao lâu rồi?
Ta ngơ ngác đưa tay muốn sờ hắn.
Hắn lại co chân chạy mất.
Ta đi theo sau hắn, vừa đi vừa giải thích: "Tống Sơn, sao lại giận dỗi chứ? Mấy hôm nay ta ngủ mê, không biết ai đã đóng cửa sổ..."
Hắn không để ý đến ta, cắm đầu đi vào phòng ngủ của mình, trốn ở sau tấm bình phong.
"Tống Sơn... Tống Sơn..."
"Chàng không để ý đến ta, ta sẽ nhìn lén đó."
"Ta đếm một, hai..."
Ta còn chưa đếm đến ba, hắn đã vọt ra.
Ta hé miệng cười: "Chàng thay quần áo à? Vừa rồi bộ kia trông cũng đẹp lắm."
Sau khi vừa nói xong, ta cảm thấy hai chân trống rỗng.
Thân thể bị hắn ôm lấy.
Lồng n.g.ự.c của hắn vạm vỡ, khuỷu tay mạnh mẽ ôm chặt ta, vừa nóng lại ấm.
Dịu dàng như mưa lướt qua bên tai.
"Vừa rồi quần áo lạnh."
Ta nói năng lộn xộn.
"Ta... Ta bị sốt... Lạnh... Lạnh cũng được..."
"Ừm!" Hắn cúi đầu xuống, áp mặt lên má ta, giống như đám mây mềm mại mát lạnh chạm vào gương mặt nóng hổi của ta.
Thân thể ta mềm nhũn, hòa tan vào n.g.ự.c hắn.
Ta nghe hắn thì thào: "Cũng may nàng không sao."
*
"Tống Sơn, Hàn Sung c.h.ế.t rồi.."
Ta kể mọi chuyện cho hắn biết.
Nhưng ta cảm thấy kỳ lạ, vì sao mọi chuyện lại giống như chưa từng xảy ra.
Tống Sơn nói: "Vì y đã c.h.ế.t ở chỗ ta rồi."
Thì ra là thế.
Ta hỏi tiếp: "Cho nên y sẽ không xuất hiện ở hiện tại của ta. Vết tích, ký ức liên quan đến y đều sẽ biến mất à?"
Tống Sơn khẽ gật đầu.
Ta thở phào nhẹ nhõm.
Vậy đã nói rõ, chuyện đáng sợ kia không xảy ra với Tần Thanh.
Hoặc là nói lịch sử đã thay đổi, một mặt đau xót sẽ mãi mãi bị phủ kín, che đi.
Tốt quá.
Ta không cần nơm nớp lo sợ lúc nào cũng bị người ta đuổi giết.
Nhưng tốt hơn là ta vẫn nhớ ký ức này.
Lỗ mũi của ta chua xót.
Trong lòng mãi không muốn quên d.a.o mổ heo, cái xẻng, cái chổi, chày cán bột.
Những người muốn giúp ta che gió che mưa trong Xuân Sơn Lâu.
*
Tống Sơn cũng nói những chuyện xảy ra ở chỗ hắn cho ta biết.
Hàn Sung có liên quan đến chuyện hãm hại hoàng hậu và Thái tử.
Năm đó, sức khỏe Hoàng đế không tốt.
Hoàng hậu lo lắng tìm lương y khắp thiên hạ.
Đúng là bà ấy tìm được một y sĩ đi du lịch giang hồ, y thuật cao minh, được tụng là Y Tiên.