Nguyệt Mãn Xuân Sơn Lâu

Chương 8



Hoàng hậu đưa kẻ đó đến trước điện để xem bệnh cho Hoàng đế.

Nhưng không ngờ kẻ đó đột nhiên rút d.a.o từ ngăn ẩn của hòm thuốc.

Hoàng đế hét lên cứu giá.

Chính là Hàn Sung từ ngoài điện chạy vào dùng một đao kết liễu Y Tiên.

Hoàng đế bị hoảng sợ, vô cùng phẫn nộ.

Cho dù hoàng hậu chọn tự vẫn để chứng minh mình trong sạch nhưng Hoàng đế cũng không tin.

Ông ta cho rằng thích khách kia là âm mưu thích sát của hoàng hậu và Thái tử.

Thái tử căm phẫn xông vào cung giải oan.

Lại bị Hàn Sung nói thành Thái tử bức thoái vị tạo phản.

Hoàng đế giận dữ hạ lệnh tru sát Thái tử.

Cũng là Hàn Sung một đường đuổi theo, bức tử Thái tử.

Sau đó Hàn Sung được Hoàng đế xem trọng.

Nhưng kẻ đã làm chuyện xấu thì nhất định sẽ để lại dấu vết.

Hôm hoàng hậu dẫn Y Tiên tiến cung do vệ binh của Hàn Sung phụ trách kiểm tra ở cửa cung.

Y lại nói có công vụ khẩn cấp, điều người của mình đi hết.

Hôm đó, người trực thay y là thành viên đội vệ binh khác, cũng vì tội giám sát thiếu trách nhiệm nên bị hỏi tội xử tử.

Ngoài ra, lúc Hoàng đế gặp chuyện, Hàn Sung lại đi tuần đến cửa đại điện cũng quá trùng hợp.

Ta hỏi Tống Sơn: "Nếu như Hàn Sung nói chuyện này chỉ là trùng hợp thì sao đây? Có phải ngài sẽ không tìm được chứng cứ không?"

Tống Sơn lắc đầu cười: "Triều đình không phải công đường, có đôi khi không cần chứng cứ."

"Chỉ cần một chút hoài nghi đã đủ đưa người vào chỗ chết."

Hắn tung tin đồn trong cung và ngoài phố chợ, nhanh chóng khiến Hoàng đế nghi ngờ, thu hồi ý chỉ phong Hàn Sung làm thống lĩnh cấm quân.

Ta biết Hàn Sung đã chết, nhưng trong lòng bàn tay vẫn đổ mồ hôi: "Cho nên cuối cùng Hoàng đế giáng tội, g.i.ế.c y à?"

Tống Sơn lắc đầu: "Lúc cùng Hoàng đế xuất cung săn bắn, ta b.ắ.n cung làm ngựa của Hàn Sung hoảng sợ, khiến y ngã ngựa làm rơi quạt xếp Tuyên Vương đưa y. Hoàng đế cẩn thận quan sát cây quạt, có lẽ đã đoán ra là dấu vết của ai. Một ngày sau, Hàn Sung phát bệnh qua đời. Ta nghĩ có lẽ Tuyên Vương ra tay vì tự vệ. Chỉ có người c.h.ế.t mới vĩnh viễn không bán đứng hắn ta."

*

Thì ra Hàn Sung c.h.ế.t là vì chó cắn chó.

Hơn nữa, còn khiến hai con ch.ó hiện nguyên hình.

"Giết người vô hình, đúng là thủ đoạn tốt." Ta lẩm bẩm nói.

"Cho nên! Xuân Nương!" Bỗng nhiên Tống Sơn cất cao giọng.

"Sau này không cho phép nàng làm bất kỳ chuyện gì nguy hiểm một mình."

"Nàng có thể chạy, có thể tránh, nhưng nàng không được lấy thân mạo hiểm!"

"Nếu ta không thể diệt trừ Hàn Sung thì sao đây? Ta sợ Hàn Sung không chết, ta sẽ phát điên trước..."

Ta quay đầu nhìn chỗ khác.

"Hàn Sung không c.h.ế.t thì phải tiếp tục giết, chàng điên cái gì?"

Hắn nghiêm mặt: "Xuân Nương, rốt cuộc nàng có nghe hiểu ta nói gì không?"

Nghe hiểu.

Hắn đang quan tâm ta.

Ta biết cẩn tắc vô áy náy.

Nhưng ta không thể khoanh tay đứng nhìn, lúc nên ra tay thì phải ra tay.

Ta hỏi Tống Sơn: "Rõ ràng ta đã nói kết cục cho chàng biết, vì sao chàng còn muốn liều mạng trong triều?"

"Nếu chàng từ quan, rời xa phân tranh, sao tương lai có thể rơi vào kết cục kia chứ?"

Tống Sơn không nói gì.

Ta biết hắn nghe hiểu ý ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Biết rõ không thể mà thôi.

Chúng ta giống nhau.

Hắn có niềm tin của mình, vì thiên hạ thái bình muôn đời.

Ta cũng có niềm tin của ta.

Ta không sợ mất mạng này, chỉ để bảo vệ người trong Xuân Sơn Lâu, những người thật lòng đối xử tốt với ta.

*

Sau khi Tống Sơn đi, ta đóng cửa sổ lại.

Ta cúi đầu xuống vuốt ve chiếc nhẫn trên tay hắn.

Đây là chiếc nhẫn rơi xuống từ tay hắn trong ngày hành hình.

Năm Khánh Ninh thứ bốn mươi lăm, ngày mười tháng tám.

Thái Thị Khẩu vô cùng xôn xao.

Ai cũng muốn nhìn xem kẻ phản quốc bị lăng trì xử từ thế nào.

Ta cũng muốn đi hóng chuyện.

Ta phát hiện mình từng gặp người sắp bị hành hình kia, đó là Trạng Nguyên cưỡi bạch mã đầy sức sống.

Bây giờ giống như một bức tượng ngọc tan vỡ nhuộm đỏ.

Ta nhặt chiếc nhẫn trượt xuống khỏi tay hắn, m.á.u me nhầy nhụa lại xui xẻo.

Người bên cạnh đều nhìn tay ta mà ghét bỏ.

Ta mặc kệ, chiếc nhẫn này có thể bán được giá cao.

Nhưng ta lại không nỡ bán.

Ta nhớ lúc nhìn thấy hắn khi dạo phố vào ba năm trước.

Nhớ đến chuyện người cho ta bạc cũng là hắn.

Ta cầm chiếc nhẫn kia, thân thể giống như bị móc rỗng, đói đến mức thở không ra hơi.

Sau khi đi xuyên qua đám người, bảng hiệu Xuân Phong Lâu đập vào mắt.

Ta không đi nổi, vậy thì không bằng đi vào thanh lâu ăn bữa cơm.

Vừa nhìn cảnh tượng đầy máu, lại thấy nơi đây đỏ bừng.

Ta ăn ba bát canh thịt dê, sau đó gạt tú bà nói: "Đưa ta tiền bán thân, ta có thể ở lại."