Nội tâm Hazel:
Thật tình...
Mình có nên xin bố sẵn vài nhánh sả, ít ớt khô với nước mắm để chuẩn bị cho món gà nướng không nhỉ?
Vì sáng ra, đập ngay vào mắt mình là cái đầu đỏ chót như con gà trống đội lốt người mang tên Rowan.
Mình thở dài, bước xuống cầu thang như thể đi vào lễ truy điệu cuộc đời.
Mới tới chân cầu thang, đã thấy gương mặt bố rạng rỡ một cách đáng nghi, trông rõ là tự mãn khi thấy con gái không thể phản kháng gì nổi.
"Con không ăn sáng à?" – Bố hỏi, giọng bình thường đến bất thường.
Mình quay phắt sang, ngạc nhiên trợn tròn mắt như thể bố vừa nói "Bố mua trứng rồng cho con rồi đây".
Ông cũng nhìn lại, nheo mắt khó chịu.
"Cái gì đấy? Ánh mắt đó là sao?"
Mình không trả lời liền. Thay vào đó, lôi điện thoại ra như người đang kiểm tra vết nứt vũ trụ. Xem xong ứng dụng thời tiết, mình buông một câu nhàn tênh:
"Dự báo thời tiết hôm nay sai rồi."
Mọi ánh mắt trong nhà đều đổ dồn về mình.
Mình nói thêm, giọng đều đều:
"Hôm nay đáng ra phải có mưa giông, bão cấp 10, cây đổ, nhà tốc mái..."
Bố nhíu mày:
"Con làm dự báo thời tiết hồi nào vậy?"
"Không. Nhưng nếu sáng nay bố hỏi con ăn sáng chưa thì chỉ có nước là bão giật cực mạnh thôi."
Mình còn thấy rõ chị Fiona sặc nước, Rowan quay mặt đi như sắp vỡ bụng vì cười, còn bố thì... khỏi nói.
Một luồng sát khí lạnh ngắt vừa lướt qua gáy mình.
Thấy nguy cơ tử vong tăng cao, mình phóng nhanh ra cổng, để lại Rowan ở lại với... số phận. Mình thở hổn hển như vừa vượt qua kỳ thi đại học.
Nhưng rồi, vừa thấy xe Rowan, mình khựng lại, lập tức đổi dáng thành phiên bản "ninja rình rập", cúi rạp người như ăn trộm, nhích từng bước về phía cửa phụ.
Mình đang ngó vào trong để xác định xem có cái mặt phản diện nào đó không thì...
"Cậu đang làm gì vậy?"
Giọng nam trầm, lạnh như đá rơi vào gáy.
Mình đứng hình.
Trời má ơi. Tên đó ở phía sau mình!! Tên đó... không ai khác ngoài Gray.
"Cậu làm gì ở đó?" – Gray hỏi lại, giọng đều đều nhưng có sức ép như máy nén khí.
Mình chỉ muốn tự đập đầu vô xe mà mất trí luôn cho rồi.
Nhục không chịu nổi.
Và thế là mình chọn... giả ngu. Vuốt nhẹ lên mui xe, giọng thốt ra ngọt như mía lùi:
"Woa... Xe gì mà... bóng với đẹp với lung linh dữ thần..."
Mình đứng thẳng dậy, lách người qua, tính đi vòng về ghế sau như chưa từng làm gì khả nghi.
Nhưng...
Một cánh tay từ sau đưa ra, chặn ngang. Mình giật mình quay sang bên kia — Cũng y chang. Một cánh tay khác chắn đường.
Chết tiệt. Gray đang ép mình ở giữa.
Không đường lui.
Hơi thở cậu ta phả nhẹ sau gáy khiến mình nổi hết da gà:
"Quay lại đây."
Quay cái đ–éo!
Mình cứng đầu, không quay, cũng không tiến. Cũng không thở. Mắt liếc qua chỗ trống dưới tay Gray. Mình hạ thấp người tính chui qua — Gray cũng cúi theo, đồng bộ như múa đôi.
Kế hoạch thất bại toàn tập.
Mình đứng dậy.
Cậu ta cũng đứng.
Hết đường chạy, mình từ từ quay lại...
Nhưng mắt vẫn nhắm chặt.
Không muốn nhìn.
Không muốn run.
Vì biết chắc, nếu nhìn vào mắt cậu ta... mình sẽ sụp trước.
Giọng Gray vang lên như mệnh lệnh. Trầm, chắc, và không cho phép từ chối:
"Mở mắt ra. Nhìn mình này."
Đéo nha.
Mình thề là sẽ không.
Vẫn đứng im như tượng, mắt nhắm chặt như đang thiền giữa sa mạc. Mình tưởng cậu ta sẽ chán mà buông tha...Nhưng không.
Gray đổi giọng — trầm hơn, gần hơn, và... nguy hiểm hơn:
"Nếu cậu không mở mắt... thì mình sẽ hôn cậu đấy."
Công tắc sinh tồn bật mạnh! Hai mắt mình bật mở như mở khoá két sắt, nhưng nhanh chóng liếc chỗ khác, không nhìn vào cậu ta.
Mắt nhìn thùng rác phía trước nhà.
Mắt nhìn bảng số nhà.
Mắt nhìn cả... vết bụi nhỏ bên cửa.
Nhưng tuyệt đối không nhìn Gray.
Cậu ta vẫn kiên nhẫn, giọng đều:
"Nhìn mình này."
Không!
Cái gì mà "nhìn mình"? Mình không rảnh chơi đối mắt với cậu đâu. Đi mà nhìn gương, thấy bản thân rồi tự giải quyết đi!
Mình kiên trì, quyết thi đấu xem ai cứng đầu hơn....Nhưng rồi, Gray mất kiên nhẫn thật.
Tay cậu ta bất ngờ nắm lấy cằm mình, ngón tay lạnh chạm nhẹ vào da khiến mình hơi giật. Rồi cậu ta ép mặt mình ngẩng lên, bắt đối diện:
"Nhìn. Mình. Này."
Và thế là mắt mình – lỡ dại – nhìn thẳng vào mắt Gray.
Tim như ngừng đập một nhịp.
Trong mắt cậu ấy có gì đó rất lạ...Không hẳn là giận. Cũng không phải buồn. Mà là một thứ gì đó... sâu, dày, và mình không đủ từ để mô tả.
Quá đáng lắm.
Mình hoảng, lập tức dời mắt nhìn xuống đất, dù đầu vẫn đang bị giữ ngửa lên khiến cổ mỏi như vừa chơi vũ điệu quạ gãy cổ.
"Chơi ngu."
Gray nhếch môi buông một câu móc méo đầy thành tựu.
Mình lườm cậu ta như muốn khoét mắt, giọng bực tức:
"Biến đi chỗ khác."
Nhưng Gray không những không biến, mà còn nở nụ cười thương hiệu. Nụ cười khiến mình thấy mất an toàn toàn diện. Ngay lúc mình định nói gì đó để dập cậu ta cho tan nát, thì...
"Gray."
Giọng Rowan vang lên từ phía sau lưng Gray.
Trời ơi, đa tạ Rowan! Lần đầu tiên trong đời, mình biết ơn cái sự "phiền phức kiên định" của cậu ấy đến vậy.
"Đi học thôi."
Rowan đi vòng qua ghế lái. Mình tưởng Gray sẽ buông mình ra cho yên thân, nhưng... không. Cậu ta vẫn đứng chắn ngay trước mặt.
"Cút qua một bên."
Mình gắt lên, cố đẩy. Gray cười khẩy, không nhúc nhích, rồi ghé sát lại gần, giọng thấp như gió thoảng nhưng đầy ý nghĩa:
"Chửi thề hơi nhiều rồi đấy."
Mình còn chưa kịp phản ứng thì...
"Chụt."
Một nụ hôn nhẹ lên má.
Tim mình đông cứng. Cả thế giới vỡ thành khối lập phương. Gray điềm nhiên như vừa chỉ búng tay đuổi ruồi, mở cửa ghế phụ, ngồi vào xe như chưa từng xảy ra gì.
Còn mình...Đứng giữa trời, sôi máu. Tay nắm lại. Mắt trợn lên. Môi run. Muốn chửi mà... không biết bắt đầu từ từ nào.
Mình vò đầu, rít lên trong cổ họng, rồi miễn cưỡng mở cửa sau, trèo lên xe, mặt đỏ không phải vì ngại — mà là vì đang muốn hóa thành diêm sinh đốt cái xe này cháy luôn.
Không khí trong xe đặc quánh lại ngay từ lúc cửa vừa đóng.
Mình ngồi ghế sau, tay khoanh trước ngực, mặt hằm hằm như tượng đá, nhưng trong đầu thì loạn xạ như ong vỡ tổ.
Phía trước, Rowan lái xe. Mắt nhìn thẳng, miệng mím chặt.
Còn Gray ngồi ghế phụ, tay chống cằm nhìn ra cửa sổ, cái mặt thản nhiên như chưa từng hôn má người ta giữa ban ngày ban mặt.
Lũ khốn. Một đứa là tai nạn, đứa còn lại là thiên tai.
Còn mình... là đứa lãnh hậu quả.
Chiếc xe chạy mà không ai nói một lời. Chỉ có tiếng máy điều hòa, tiếng thở... và tiếng tim mình đập sai nhịp không đúng lúc.
Mình nhìn vào gương chiếu hậu, đập vào mắt là phần tóc gáy của Gray và ánh mắt nghiêng nghiêng của Rowan phản chiếu mờ mờ phía bên.
Tựa như hai phe đang giằng co — còn mình ngồi giữa cái chiến trường ba bên ấy.
Gray đột nhiên phá vỡ im lặng:
"Hôm qua... ngủ ngon chứ?"
Câu nói nhẹ tênh vang lên như một quả bom lặng.
Mình không trả lời. Cũng chẳng thèm phản ứng. Chỉ liếc một cái đầy "ám sát nội tâm" qua gương chiếu hậu.
Rowan tay siết chặt vô-lăng, mạch máu nổi lên rõ rệt.
Không ai nói gì.
Rồi Gray tiếp:
"Cậu biết không... giấc mơ hôm qua của mình... có người hôn mình."
Tách!
Đó là tiếng ly nước trong đầu mình nứt một vết đầu tiên.
Mình rít nhẹ qua kẽ răng:
"Có cần đôi giày hôn vô mặt cho tỉnh mộng không?"
Gray cười khẩy.
"Miệng thì độc... nhưng má thì vẫn mềm như lần đầu."
Tách. Tách. TÁCH!
Ly nước trong đầu nứt liên tục, sắp vỡ tan rồi đây. Nhưng ngay trước khi mình kịp đập cái đầu cậu ta vào cái kính xe phía trước thì Rowan đã gằn giọng cảnh cáo.
"Gray, cậu mà nói thêm một tiếng nữa là xe này sẽ không còn nguyên vẹn đâu."
Gray nhún vai, quay lại nhìn mình, ánh mắt vẫn dửng dưng nhưng có gì đó rất khác. Mình ngã người về ghế, cam chịu cái không khí chết tiệt này.
Vừa tới bãi đỗ xe, mình phi như tên bắn ra khỏi đó, mặc kệ phía sau Rowan còn đang gọi với theo:
"HaHa, đợi đã!"
Không!
Mình mà đợi là sẽ chửi một tràng khiến trời sập mất.
Sáng sớm gì mà ngày nào cũng có chuyện khiến mình muốn nổ tung luôn vậy hả trời?!
Bước vào lớp, mình lập tức đeo tai nghe, bật max volume, úp mặt xuống bàn. Cầu trời... cầu tất cả các vị thần tối cao trên thế giới —Làm ơn đừng để ai lại gần. Nếu không, mình không chịu trách nhiệm với cái miệng này đâu.
Nhưng...Đời mà. Chưa kịp yên 5 phút đã có chuyện.
Ai đó khẽ khiều nhẹ tay mình.
Noah.
Mình ngẩng đầu, ánh mắt lườm nhẹ.
Noah vẫn cái vẻ nhây cố hữu, nhưng lần này lại hơi lúng túng, khẽ đưa cho mình một tấm thiệp nhỏ màu lam nhạt.
"À... gần tới sinh nhật mình rồi. Mình... hy vọng cậu có mặt."
Giọng cậu ta nhỏ lại ở đoạn cuối, mắt không dám nhìn thẳng vào mình. Mình nhìn tấm thiệp, nhưng không nói gì. Cũng không trả lại. Chỉ lặng lẽ quay đầu đi, úp mặt xuống bàn tiếp.
Mặc dù không nhìn, mình vẫn cảm nhận được ánh mắt Noah dõi theo mình một lúc lâu, trước khi cậu ta lùi về chỗ ngồi.
Và mình...
Vẫn nằm im.
Tay siết nhẹ tấm thiệp trong tay, dù môi thì mím lại... tim lại khẽ run.
....
Giờ ăn trưa đến nhanh hơn mình tưởng. Vừa mới lôi ví ra khỏi cặp, mình đã thấy Noah bước lại gần, nụ cười dịu dàng quen thuộc hiện trên môi.
"HaHa, đi ăn với mình nhé. Hôm nay cậu muốn ăn gì, bao nhiêu cũng được, mình bao hết."
Nếu là trước đây, chắc chắn mình sẽ gật đầu cái rụp, hí hửng đi theo cậu ấy ngay. Nhưng bây giờ thì không thể nữa rồi. Mình đứng dậy, lặng thinh, gương mặt trống rỗng cảm xúc, bước ra khỏi lớp mà không nói một lời.
Mình biết Noah đang nhìn theo, ánh mắt buồn bã đến nao lòng. Mình cũng buồn, rất buồn khi phải lạnh lùng với cậu ấy như thế. Nhưng... mình vẫn chưa sẵn sàng để tha thứ cho bất kỳ ai.
Vừa đi được vài bước, một bàn tay bất ngờ nắm lấy cổ tay mình từ phía sau, khiến bước chân khựng lại. Mình quay đầu – là Liam. Cậu ấy gãi đầu, trông có vẻ ngại ngùng.
"HaHa... đi ăn với tụi mình đi mà."
Mình nhíu mày nhìn Liam, rồi liếc xuống bàn tay đang nắm lấy tay mình. Ngước mắt lên, ánh nhìn của mình như một lời cảnh cáo. Có lẽ cậu ta hiểu, vì ngay sau đó, Liam khẽ buông tay ra.
Không nói gì, mình quay lưng bước nhanh về phía căn tin, lòng nặng trĩu.
Mình vẫn như mọi khi, lén lút lên căn phòng cuối hành lang, nơi yên tĩnh nhất trong dãy lớp, ngồi ăn trưa một mình. Vừa nhai miếng cơm nguội ngắt, mình vừa lẩm bẩm:
"Đây mới đúng là cuộc sống thật của mày nè, HaHa. Cô đơn, không bạn bè, không người yêu... chẳng có gì hết."
Dù miệng nói cứng là vậy, nhưng trong lòng mình hiểu rõ—mình khao khát tình bạn và tình yêu đến nhường nào. Chỉ là... mọi thứ như một trò đùa của ông trời. Vừa khi mình ngỡ rằng cuối cùng cũng đã có tất cả, thì ông lại nhẫn tâm giáng cho mình một cú tát đau điếng, kéo mình trở về thực tại phũ phàng.
Tất cả chỉ là giả dối. Chỉ là kế hoạch trả thù. Chỉ là một vụ cá cược tàn nhẫn.
Mình vừa ăn vừa bật cười khô khốc, tự giễu chính mình và cái số phận trớ trêu này. Còn đang mải chìm trong mớ suy nghĩ, thì giọng của Alex vang lên ngay sau lưng:
"Biết ngay là HaHa của chúng ta trốn ở đây mà."
Mình thở dài, chẳng buồn quay lại.
"Có chuyện gì không, ông anh trời đánh?"
Alex không khách sáo, tự nhiên kéo ghế ngồi xuống cạnh.
"Cậu biết không? Mấy đứa tụi nó buồn lắm đó. Đứa nào cũng ỉu xìu vì sự lạnh lùng của cậu."
"Thì sao? Cậu nhìn mình đi, mình có vẻ gì là đang tận hưởng khi cư xử như vậy không?"
"Haizz... Lúc cậu vui thì lanh lợi bao nhiêu, giờ lạnh lùng nhìn phát sợ."
Mình chỉ biết lắc đầu, thở dài tiếp tục ăn bữa trưa nhạt nhẽo. Không phải vì không đói, mà vì chẳng còn thấy vị gì trong lòng nữa.
Alex chợt khều tay mình:
"Cho mình mượn điện thoại tí. Mình mới đổi máy, số cũng mới luôn. Đưa đây để lưu số của anh trai siêu cấp đẹp trai này vô."
Mình cau mày khó chịu, nhưng cuối cùng vẫn rút điện thoại đưa cho cậu ta. Một lúc sau, Alex đột nhiên hỏi:
"Ủa HaHa, cái ứng dụng này là gì vậy?"
Mình nhìn theo tay Alex chỉ – một biểu tượng lạ hoắc. Mình chẳng nhớ mình đã từng tải nó bao giờ. Tò mò, mình chạm vào thì lập tức hiện lên một mã code màu xanh lục rối mắt, sau đó là một ô nhập mật mã.
Mình giật lấy điện thoại, thử nhập vài lần nhưng đều bị báo sai. Quay sang Alex, mình hỏi:
"Này là gì vậy?"
"Ai biết đâu, điện thoại của cậu mà."
"Nhưng mình đâu có cài cái ứng dụng này..."
"Vậy thì xóa đi."
Mình thử xóa, nhưng nó lại hiện ô nhập mật mã như lúc nãy. Dù có thoát ra rồi vào lại, nó vẫn không biến mất. Alex khẽ nhíu mày:
"Chắc phải nhập đúng mật mã mới xóa được."
"Cái ứng dụng gì mà phiền phức vậy trời?"
Alex trầm ngâm một lát rồi lên tiếng:
"Có ai từng đụng vào điện thoại của cậu không?"
Mình cố vắt óc nhớ lại, nhưng mọi thứ cứ mơ hồ, như có như không. Tuy nhiên, một linh cảm khó tả khiến mình bất an. Có điều gì đó không ổn.
Alex liếc màn hình lần nữa, khẽ lẩm bẩm:
"Cái ứng dụng này nhìn giao diện với cơ chế bảo mật... không phải dạng bình thường đâu. Người làm ra nó chắc chắn rành về máy tính, hoặc là dân hacker chuyên nghiệp đấy."
Trong đầu mình lập tức hiện lên hai cái tên: Julian và Airden. Chỉ có hai người đó mới đủ khả năng làm chuyện này. Đến cả hệ thống camera của trường mà họ còn hack được, thì một chiếc điện thoại như của mình có là gì. Nhưng... mình không thể đổ oan khi chưa chắc chắn. Phải dụ họ lòi đuôi ra mới được.
Mình bật dậy, sải bước nhanh ra khỏi phòng.
Alex ngơ ngác hỏi với theo:
"Cậu đi đâu vậy?"
"Đi thử trực giác."
Dù cả hai đều đáng ngờ, nhưng trực giác lại bảo mình rằng Airden mới là kẻ phải đề phòng hơn. Mình chỉ mong lần này, trực giác sai.
Bước vào lớp, mắt mình lập tức lia quanh – và rồi thấy Airden đang chăm chú gõ gì đó trên máy tính. Không chần chừ, mình tiến thẳng đến gần, dừng lại ngay trước bàn cậu ta.
"Airden."
Cậu ta giật bắn người, ngước lên nhìn mình với ánh mắt lộ rõ vẻ bối rối, nhưng cũng phảng phất chút... hưng phấn? Những người xung quanh bắt đầu chú ý, theo dõi từng hành động của mình. Mình giơ điện thoại ra, giọng đều đều nhưng sắc lạnh:
"Cậu giỏi máy tính lắm đúng không? Gỡ cái ứng dụng này khỏi điện thoại mình đi."
Airden nhìn chăm chăm vào màn hình điện thoại chỉ một thoáng chưa đến hai giây, rồi cúi mặt lắp bắp:
"Mình... mình không làm được."
Có dấu hiệu rồi.
Mình nghiêng đầu, giọng nhẹ như không nhưng đầy ẩn ý:
"Cậu đang kể chuyện hài à? Gỡ nó ngay."
Airden vẫn cúi đầu:
"Mình không thể..."
Mình cắt ngang, ánh mắt sắc như dao:
"Mình còn chưa nói là ứng dụng nào mà sao cậu biết không thể, Airden?"
Vô tròng rồi nhé.
Cậu ta tròn mắt, rõ ràng hoảng loạn, rồi khẽ liếc xuống Gray. Mình cũng liếc theo. Sau đó quay lại, thẳng giọng:
"Airden, mình hỏi lại lần cuối. Cậu có thể gỡ cái ứng dụng mà mình chưa nói tên, nhưng cậu đã biết đó là ứng dụng nào, khỏi điện thoại của mình không?"
Trán Airden rịn mồ hôi, tay cậu ta vô thức chà lên quần như đang cố giấu đi sự lo lắng. Mình bắt đầu mất kiên nhẫn.
Rầm! – mình đập mạnh tay xuống bàn, từng chữ như gằn ra qua kẽ răng:
"Airden. Cậu đang khiến mình mất bình tĩnh đó. Giờ, một là cậu nói, hai là cậu cùng cái máy tính yêu dấu này dính chặt với nhau luôn đi."
Không khí như đông cứng lại. Mọi người nín thở. Airden lại liếc Gray một lần nữa, rồi cầm lấy điện thoại mình – mở khóa không cần mật khẩu.
Mình cười nhạt:
"Thấy chưa? Mình nói cậu làm được mà. Mở điện thoại của mình mà không cần mật khẩu luôn đấy."
Airden run rẩy, vừa nhập mật mã vào ứng dụng, vừa lắp bắp:
"Ứng dụng này... mật khẩu là HTPCD201... nó được lập trình để theo dõi vị trí điện thoại... hoạt động bằng tín hiệu BTS mạnh hơn cả GPS nên dù ở đâu cũng xác định được."
Mình trợn mắt, chưa kịp phản ứng thì cậu ta tiếp tục:
"Và... và nó còn kết nối với một điện thoại khác. Người kia có thể biết vị trí của cậu, đọc tin nhắn, và... nghe cả cuộc gọi nữa."
Mình cố nhẹ giọng hỏi.
" Tại sao các cậu lại làm vậy?"
Airden lí nhí.
"Vì sợ cậu lại gặp chuyện giống như hồi đợt của Bill."
Mình hít vào thật sâu, cố giữ giọng bình thản:
"Vậy... cái điện thoại được kết nối đó là của ai?"
Airden nuốt nước bọt, liếc Gray một lần nữa. Mình biết rõ câu trả lời rồi, nhưng vẫn muốn nghe chính miệng cậu ta xác nhận.
Cúi đầu, giọng cậu ta nhỏ hơn cả tiếng muỗi:
"Là... Gray."
Không khí lớp học đóng băng trong tích tắc.
Mình vuốt tóc ngược ra sau, nhếch mép:
"Đủ 'wow' rồi đó."
Cả lớp nín thở chờ đợi phản ứng của mình. Trong đầu mình bắt đầu đếm.
1... 2... 3.
Vụt! – mình chụp lấy điện thoại, ném thẳng về phía Gray.
Cậu ta lập tức đứng bật dậy, tránh kịp. Điện thoại mình rớt xuống đất vỡ tan tành.
Máu trong người mình sôi lên như bị đốt cháy. Mình gào lên, giọng khản đặc nhưng vẫn dồn hết sức:
"Cậu nhất định phải làm tới mức này luôn sao, Gray? Phải thắng cho bằng được cái vụ cá cược bệnh hoạn của hai người à?!"
Mình siết chặt nắm tay, mặt đỏ bừng vì phẫn nộ.
"Cậu không còn chút nhân tính nào sao? Mình cũng là con người mà! Mình cũng có cảm xúc, có lòng tin, vậy tại sao lại đối xử với mình như vậy? Tại sao lại phải tàn nhẫn đến mức đó?"
Cổ họng mình nghẹn lại, nhưng cơn giận vẫn không chịu buông tha.
"Nếu các người muốn trả thù thì cứ đánh mình đi! Cứ chửi, cứ nhốt mình lại như cái lần đó! Mình chịu được! Nhưng tại sao..." – giọng mình lạc đi.
"Tại sao lại phải chọn cách này... cái cách vừa âm thầm, vừa độc địa, lại khiến người ta sụp đổ từ bên trong như thế?"
Mình gào lên, từng lời như đạn bắn xối xả:
"GRAY! Cậu là đồ khốn! Là đồ bệnh hoạn! Đồ tội phạm rình mò! Cậu tưởng cậu là ai mà có quyền giám sát mình? Tưởng mình là con rối của cậu à?!"
Mình chửi không dứt, lời nối lời, cổ họng khản đặc như rát lửa, nhưng mình không quan tâm nữa. Bao nhiêu phẫn nộ, bao nhiêu đau đớn dồn nén bấy lâu, mình xả ra như thác lũ. Nhưng Gray...
Cậu ta vẫn đứng đó.
Ánh mắt vô cảm, lạnh lùng đó—khiến người khác phát điên. Không chút dao động, không chút hối hận. Chỉ có một sự im lặng tàn nhẫn đến nghẹt thở.
Mình càng gào lên, càng thấy lồng ngực như muốn nổ tung. Mình không thể khóc. Không thể. Giống như mọi tuyến lệ đều đã bị thiêu rụi. Chỉ còn lại tức giận. Và nỗi đau không thể diễn tả bằng nước mắt.
Cổ họng nghẹn ứ. Bàn tay mình siết lại thành nắm đấm, run lên.
Mình lao tới, giơ tay—định đấm thẳng vào mặt Gray.
Ngay lúc đó—một lực mạnh từ phía sau bất ngờ siết lấy eo mình.
"HaHa, đủ rồi."
Ai đó nhấc bổng mình lên, kéo tuột ra khỏi phòng học như nhấc một đứa trẻ con đang lên cơn giận.
Là Rowan.
Mình hét lên.
"BUÔNG RA NGAY!"
Vừa bước ra khỏi lớp, Rowan mới thả mình xuống, cố giữ giọng bình tĩnh khi lên tiếng:
"HaHa, bình tĩnh lại đi."
Mình bật cười khẩy.
"Bình tĩnh? Sau những gì các cậu làm với mình, lại bảo mình phải bình tĩnh ư? Cậu cũng biết hết mà, đúng không Rowan?"
Rowan im lặng, đôi mắt hoe đỏ. Mình cười khẽ, một tiếng cười chua chát hơn cả nước mắt.
"Tại sao vậy? Các cậu ghét mình đến mức đó sao?"
"Không... không phải... mình—"
Mình bật cười, lần này là một tràng cười lớn, điên dại.
"Không phải? Cậu còn định biện minh kiểu gì nữa đây Rowan? Nói thử xem, biết đâu mình lại thấy buồn cười đấy."
"HaHa..."
Cái cách cậu gọi tên mình dịu dàng quá đỗi, nhưng lại càng khiến cảm xúc vỡ oà. Như thể bị đẩy đến tận cùng giới hạn, mình gào lên, lồng ngực như muốn nổ tung.
"NÓI ĐI ROWAN! TẠI SAO LẠI IM LẶNG? CẬU VỚI CẬU TA, AI MUỐN THẮNG CUỘC THÌ RA MẶT ĐI! MÌNH NHƯ VẬY LÀ ĐỦ RỒI! CHỈ MUỐN CÁC CẬU BUÔNG THA CHO MÌNH!"
Rowan bước tới, siết chặt lấy mình trong vòng tay, giọng khàn khàn như đang dỗ dành một đứa trẻ đang sợ hãi.
"HaHa... mình xin lỗi..."
Mình kiệt sức, cố đẩy cậu ấy ra nhưng cánh tay chẳng còn chút lực nào.
"Làm ơn... buông tha cho mình đi... mình cầu xin các cậu đấy..."
Rowan càng ôm chặt hơn, như thể sợ mình tan biến. Nhưng rồi...
Một cảm giác nghèn nghẹn dâng lên. Mình bắt đầu thấy khó thở. Cơ thể như không nghe lời, đôi chân mềm nhũn khuỵu xuống.
"HaHa!" Rowan hoảng hốt buông mình ra, cuống cuồng đỡ lấy.
"Cậu sao thế? HaHa, nhìn mình này!"
Mình không trả lời được. Bàn tay vô thức đưa lên giữ ngực—nơi tim đập loạn nhịp như muốn vỡ tung. Hơi thở trở nên gấp gáp, đứt đoạn.
"HAHA!"
Chỉ kịp nghe tiếng thét đầy sợ hãi đó, rồi mọi thứ chìm dần vào bóng tối...