Nha Đầu Thô Sử

Chương 1



Trong Lư phủ có bốn tiểu nha đầu thô sử, ngày ngày làm việc nặng nhọc, bẩn thỉu, thường bị các ma ma ức hiếp, đánh chửi không thương tiếc.

 

Đại nha đầu là Vân tỷ tỷ, nàng đối xử với chúng ta rất tốt, thế nhưng… nàng ấy đã c.h.ế.t rồi.

 

Bốn người chúng ta quyết định đưa tiễn nàng một đoạn.

 

Hạ Liên đi lấy nước.

 

Thu Nguyệt ra cửa sau nhờ Lưu bà bà ở đối diện mua giúp ít giấy tiền.

 

Xuân Thảo nhìn ta, khẽ khàng nói:

 

“Đông Tuyết, muội muội tốt của ta, cùng ta vào trong nhé.” 

 

Chương 1:

 

Vân tỷ tỷ nhắm nghiền hai mắt, sắc mặt trắng bệch.

 

Xuân Thảo mở chiếc rương ra, tức giận mắng:

 

“Đáng chết, có kẻ trộm mất đồ rồi.”

 

Ta thò đầu nhìn vào — chiếc rương của Vân tỷ tỷ xưa nay luôn chỉnh tề, giờ đã lộn xộn vô cùng.

 

Khi còn sống, tỷ ấy từng thấy rương của bốn đứa chúng ta, liền cười mắng chúng ta là lũ lôi thôi lếch thếch, còn đích thân giúp chúng ta dọn dẹp lại một lượt.

 

Ngay cả mấy thứ vụn vặt như sỏi nhỏ, hạt mơ, túi cát, tỷ ấy cũng dùng vải vụn khâu thành từng chiếc túi nhỏ, bảo chúng ta bỏ riêng vào đó, đừng để lẫn với y phục và khăn tay.

 

Vân tỷ tỷ từng dạy chúng ta:

 

“Lư phủ to đến thế, nhưng chẳng có gì thuộc về tiểu nha đầu chúng ta cả, chỉ có chiếc rương này là của riêng chúng ta.”

 

Nghĩ tới đó, ta chống nắp rương, nước mắt không kìm được mà rơi xuống.

 

Xuân Thảo cúi đầu lục tìm đồ đạc, vừa làm vừa nói:

 

“Khóc ở đây thì cứ khóc cho thỏa, ra khỏi cửa rồi thì đừng khóc nữa.”

 

Vân tỷ tỷ lúc sinh thời là đại nha đầu được sủng ái nhất trong phủ.

 

Nhưng suy cho cùng, nha đầu vẫn chỉ là nha đầu.

 

Y phục được ban xuống, mỗi món một kiểu, tả tơi chẳng thành bộ.

 

Lại bị người nhân lúc hỗn loạn trộm mất không ít.

 

Xuân Thảo lục lọi rất lâu, cuối cùng cũng tìm ra được một bộ hoàn chỉnh.

 

Hạ Liên xách một thùng nước lớn, cẩn thận đặt vào trong.

 

Xuân Thảo lấy khăn tay thấm nước, trước tiên lau mặt, lau tay cho Vân tỷ tỷ.

 

Khi vén chăn lên, nàng bỗng kinh hãi kêu lên:

 

“Nhiều m.á.u quá!”

 

Máu trào ra từ dưới thân Vân tỷ tỷ, thấm qua cả đệm lót, nhỏ tong tong xuống đất.

 

Hạ Liên trầm giọng nói:

 

“Nàng… mang thai rồi.”

 

Xuân Thảo trừng mắt nhìn nàng:

 

“Đừng nói bậy!”

 

Thế nhưng Hạ Liên lại cứng cổ cãi:

 

“Ta nào có nói bậy. Là vì mang thai rồi lại uống thuốc phá thai, m.á.u trào ra dữ dội như thế, mới đến nỗi mất mạng. Chứ chỉ riêng nguyệt sự, sao mà c.h.ế.t được chứ?”

 

Nàng dùng ngón tay múp míp chỉ vào mình:

 

“Ta đã tới kỳ nguyệt sự từ lâu rồi, các ngươi có từng thấy lần nào ta ra nhiều m.á.u đến thế chưa?”

 

Xuân Thảo không đáp lời.

 

Tuy lớn tuổi nhất trong đám, nhưng thân thể gầy yếu, nay đã mười bốn mà vẫn chưa có kinh nguyệt.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hạ Liên cúi đầu, lầm bầm:

 

“Đại tỷ ta cũng c.h.ế.t như thế… biểu ca bỏ trốn, mẫu thân ép tỷ ấy phá thai, thuốc là do ta đi mua…”

 

Đúng lúc ấy, Thu Nguyệt xách giấy tiền trở vào.

 

Xuân Thảo lập tức cắt ngang lời Hạ Liên:

 

“Ta thay y phục cho Vân tỷ tỷ, Hạ Liên, ngươi lên nóc tủ lấy một tấm chăn sạch đem xuống.

 

Thu Nguyệt, làm phiền ngươi nữa, ra vườn nhặt một cái chậu vỡ đem vào.”

 

Rất lâu sau, Thu Nguyệt mới quay lại.

 

Nàng nói:

 

“Đừng trách ta chậm, trong hoa viên đang mở tiệc hát xướng uống rượu, mấy kẻ kia mắt sắc như dao, bắt được ta liền sai đi quét vỏ hạt dưa, ta phải canh lúc không ai để ý mới trốn ra được đấy.”

 

Định thần lắng nghe, quả nhiên tiếng trống nhạc, tiếng cười nói huyên náo, lác đác theo gió vọng tới.

 

Trước kia, chủ tử rất sủng ái Vân tỷ tỷ, thường cho tỷ ngồi ghế con bên cạnh nghe hát, chẳng cần đứng hầu trà rượu như bọn ta.

 

Chủ tử từng đề bạt Vân tỷ lên trên hết thảy bọn nô tỳ, khiến cả phủ từ trên xuống dưới đều đố kỵ đến nghiến răng nghiến lợi.

 

Chỉ có bốn đứa tiểu nha đầu thô sử thân phận thấp kém như chúng ta mới thật lòng thân thiết với tỷ ấy.

 

Nhưng nay Vân tỷ tỷ đã chết, còn với đám chủ tử kia…tựa như chẳng có gì xảy ra.

 

Xuân Thảo thay y phục cho Vân tỷ tỷ, tay vẫn run lẩy bẩy.

 

Nàng cố gắng gượng làm một mình, không cho chúng ta giúp.

 

Nàng nói: “Nếu để nhiều người cùng làm, sờ mó loạn cả lên, thì là bất kính với tỷ ấy.”

 

Thay đồ xong, nàng lấy lược chải lại tóc cho Vân tỷ tỷ.

 

Hạ Liên đem chăn và đệm dính m.á.u hất cả xuống đất, trải lên cái mới.

 

Thu Nguyệt bỗng bước tới, kéo vạt áo của Xuân Thảo.

 

Xuân Thảo hỏi: “Sao vậy?”

 

Thu Nguyệt đáp: “Đôi khuyên tai của tỷ ấy…”

 

Nghiến răng, nàng nói thẳng: “Chúng ta tháo xuống, giữ làm kỷ niệm. Nếu không, lát nữa người thu xác tới, cũng là rơi vào tay hắn thôi.”

 

Xuân Thảo nhìn chằm chằm nàng.

 

Thu Nguyệt vội nói: “Ý ta là… bốn người chúng ta cùng giữ làm kỷ niệm. Ta không định chiếm riêng đâu.”

 

Mặt nàng lập tức đỏ bừng.

 

Xuân Thảo lắc đầu: “Đó là món đồ tỷ ấy yêu quý nhất. Ra đến bên ngoài, người ta có muốn giật, chúng ta đâu ngăn được. Nhưng nếu chính tay chúng ta tháo xuống, tỷ ấy dưới suối vàng biết được, chắc sẽ lạnh lòng lắm.”

 

“Tỷ ấy còn chưa đi xa đâu.”

 

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

“Để tỷ ấy ra khỏi cánh cửa này cho chỉnh tề một chút…”

 

Thu Nguyệt không nói gì thêm.

 

Xuân Thảo đặt chiếc chậu sứt mẻ xuống, châm lửa đốt giấy tiền.

 

Trong làn khói cay mắt, bốn đứa chúng ta xếp hàng quỳ xuống, dập đầu đưa tiễn.

 

Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.

 

Tôn ma ma dẫn một gã nam nhân bước vào.

 

Mụ hạ giọng nói: “Hứ, các ngươi không muốn sống nữa à, lại dám đốt giấy trong nhà.”

 

Chúng ta chỉ lo dụi mắt, vờ như ngơ ngác chẳng biết gì.

 

Tôn ma ma đi tới bên giường, thở dài: “Ta cũng định sửa soạn cho nàng thế này đấy.”

 

Bàn tay mụ khẽ động.

 

Khi rút về, đôi khuyên tai của Vân tỷ tỷ đã biến mất.

 

Mụ phất tay với gã kia: “Khiêng đi.”