Chúng ta lặng lẽ đi theo đến tận cửa sau, tay nắm tay, trơ mắt nhìn gã kia đặt tỷ tỷ lên xe gỗ, nằm cạnh một t.h.i t.h.ể khác.
Ngô thúc canh cổng nói: “Cái xác kia tám phần cũng là nữ tử trẻ tuổi. Các ngươi xem, được quấn bằng chiếc chăn lụa hoa cũ đấy.”
“Haiz, đường xuống hoàng tuyền xem như có người bầu bạn. Kiếp sau đầu thai vào nhà tốt, đừng làm kiếp nô bộc nữa.”
Chúng ta cứ thế ngây ngẩn nhìn chiếc xe rẽ sang góc phố.
Đến khi hoàn hồn trở lại, Tôn ma ma đã chẳng biết biến đâu mất rồi.
Thu Nguyệt tức giận mắng: “Mụ già thối tha, ra tay nhanh thật. Ta phải đi mách với phu nhân mới được.”
Xuân Thảo nói: “Thôi đi, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện.”
Thu Nguyệt vẫn hậm hực.
Xưa nay nàng chẳng mấy khi nghe lời Xuân Thảo.
Bốn người chúng ta có tuổi tác lần lượt là: Xuân Thảo mười bốn, Hạ Liên mười ba, Thu Nguyệt mười hai, ta mười tuổi.
Nhưng giá tiền khi bán vào phủ thì chẳng theo thứ tự ấy.
Xuân Thảo tỷ tỷ: mười hai lượng bạc.
Hạ Liên tám lượng.
Vì lúc mới tới nàng chỉ còn da bọc xương, nhưng nhìn khung xương thì lớn, ăn khỏe.
Nha bà dắt nàng đi khắp nơi đều không có ai muốn thu nhận, bảo rằng tốn cơm.
Không cho ăn no thì nàng than phiền lắm điều.
Gia chủ phủ họ Lư ham mê ăn uống, cơm thừa canh cặn nhiều, bởi thế mới chịu mua nàng về.
Thu Nguyệt là người có giá nhất — mười sáu lượng.
Nàng đẹp.
Không cần nói tới dung mạo, tay chân nhỏ nhắn, tóc đen nhánh, lại lanh lợi, biết cách ăn nói.
Tôn ma ma từng nói:
“Thu Nguyệt mà lớn thêm chút nữa, tất sẽ được điều vào nội viện làm đại nha đầu chính thức. Khi ấy chỉ cần dọn giường gấp chăn, hầu trà rót nước, chải tóc trang điểm, không cần làm việc nặng ngoài sân nữa.”
Thật ra mụ cũng chẳng phải quý gì nàng, mỗi khi nói câu đó, ánh mắt luôn đầy ẩn ý quét qua đám chúng ta.
Còn ta, chỉ có giá năm lượng bạc, là kẻ rẻ mạt nhất.
Lúc mới đến thì bệnh dặt dẹo, lại không biết mở miệng nói chuyện, nha bà sợ ôm của nợ, bèn ghép ta chung với Thu Nguyệt mà bán.
Vì chuyện đó, Thu Nguyệt từng chọc vào trán ta, cười nhạo:
“Ha, muội được ăn cơm trong phủ, đều là nhờ ta đấy!”
Ta nghĩ, cũng đúng thôi, bèn ngây ngô cười hì hì.
Thu Nguyệt nói: “Đồ ngốc!”
Nàng bẻ đôi chiếc bánh ngọt lấy được trong buổi tiệc, đưa một nửa cho ta, dặn dò: “Ăn đi, đừng chia cho Hạ Liên, nàng ấy ăn đủ lắm rồi.”
Thu Nguyệt vốn chẳng coi trọng Hạ Liên.
Nàng nói Hạ Liên vì miếng ăn mà bắt chước tiếng heo kêu trước mặt Bao tiểu nương để chọc cười, thật là mất mặt, chẳng có chút cốt khí nào.
…
Xuân qua thu tới, chớp mắt đã ba năm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Xuân Thảo mười bảy, Hạ Liên mười sáu, Thu Nguyệt mười lăm, ngay cả ta cũng đã mười ba tuổi rồi.
Trong phủ mới mua thêm mấy tiểu nha đầu thô sử, định phân chúng ta vào từng phòng để sai khiến.
Gia chủ phủ họ Lư tuổi chừng ba mươi, trong phủ có bốn phòng thê thiếp.
Phòng của phu nhân vốn có hai đại nha đầu, một tên Cát Tường, một tên Như Ý.
Cát Tường lớn tuổi hơn, vừa được phu nhân làm chủ gả cho chưởng quầy tiệm lụa trong phủ làm kế thất.
Phận nha đầu mà có đường ra như thế, quả thật hiếm có.
Hoắc tiểu nương quản việc y phục trong phủ, nhị phòng của nàng dùng hai người, một là Tiểu Trù, một là Tiểu Quyên, suốt ngày theo sát chủ tử, cắt cắt may may.
Gần đây, Tiểu Trù bị bệnh về mắt, không cầm kim chỉ được nữa, nên phòng ấy cũng cần thêm người.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Lý tiểu nương là người ở tam phòng, dung mạo xinh đẹp, lại được sủng ái nhất.
Mười ngày thì có đến chín đêm gia chủ nghỉ lại chỗ nàng.
Nhưng để phân biệt rõ ràng giữa chính thất và tiểu thiếp, nàng chỉ được dùng một đại nha đầu.
Khi xưa, gia chủ từng điều Vân tỷ tỷ – người xuất sắc nhất trong đám – sang hầu hạ nàng.
Tỷ ấy c.h.ế.t rồi, họ lại từ bên ngoài mua thêm một nha đầu, gọi là Sương nhi.
Sương tỷ tỷ đúng như tên gọi, lạnh lùng ít nói, chẳng mấy khi thấy nàng nở nụ cười.
Lần này, Lý tiểu nương lại thổi gió bên gối, nhân cơ hội đòi thêm một người nữa.
Người còn lại là Bao tiểu nương.
Nàng ấy thì không giống chủ tử chút nào, suốt ngày lăn lộn dưới bếp, lo xoong nồi bát đũa, nấu cơm nấu canh, trông chẳng khác gì một trù nương thực thụ.
Năm xưa, khi Lý tiểu nương mới vào phủ được sủng ái, phu nhân vì muốn cân bằng thế lực, nên quyết định đích thân ra ngoài chọn một tiểu thiếp có dung mạo xinh đẹp để đối đầu.
Kết quả lại chọn trúng Bao tiểu nương.
Dáng người thấp, mặt tròn đầy tàn nhang, chẳng dính dáng gì đến hai chữ “xinh đẹp”, nhưng tay nghề nấu nướng lại rất giỏi, cả món mặn lẫn món ngọt đều tinh tường.
Phu nhân nếm thử, khen không dứt miệng.
Hỏi tiền công, hừm — một năm hai mươi lượng.
Thực ra cũng không phải là đắt.
Nam trù trong phủ khi ấy lấy đến ba mươi lượng một năm, lại còn hay nổi cáu.
Gia chủ thường mở yến tiệc mời khách, nếu trù phòng trong phủ có thể tự nấu để đãi tiệc thì tiết kiệm hơn gọi món từ tửu lâu rất nhiều.
Phu nhân xưa nay giỏi tính toán, xoay chuyển đầu óc một lượt, liền nói:
“Ta sẽ đứng ra làm chủ gả ngươi vào phủ, làm tiểu thiếp thứ tư cho lão gia.”
Chỉ tốn năm mươi lượng tiền sính lễ, hai đôi trâm cài, hai bộ y phục, thêm chút phí thuê kiệu hoa.
Bao tiểu nương thế là mang theo khuôn bánh, hũ dưa muối, bột men ủ tổ truyền, gõ gõ leng keng mà gả vào Lư phủ.
Trong Lư phủ, phu nhân thì thân thể đầy đặn, phú quý hiển vinh;
Hoắc tiểu nương thì đoan trang thanh tú;
Lý tiểu nương lại kiều diễm như đóa thược dược đầu cành tháng Ba.
So với ba người ấy, Bao tiểu nương chẳng đáng để gia chủ liếc mắt nhìn.
Nghe hát, uống rượu, hay mang theo thê thiếp đi dự tiệc — chưa từng có phần nàng.
Bao tiểu nương đành thành thật quanh quẩn nơi bếp lò, chăm lo chuyện cơm nước.