Nha Đầu Thô Sử

Chương 8



Càng rời xa nhà, càng thấy bất an. Trong cơn hoảng loạn, lại hoài nghi Hoắc tiểu nương có ý đồ — muốn đem họ tới nơi hẻo lánh rồi bỏ mặc họ, để một mình quay về chiếm đoạt gia chủ.

 

Hoắc tiểu nương vẫn điềm tĩnh, nói thẳng:

 

“Ta nói thật với các người — gia chủ bị liên lụy, hiện đã vào ngục rồi.”

 

“Giờ đến nam nhân cũng không còn, các người còn tranh giành cái gì nữa?”

 

Nàng cũng thẳng thắn kể lại thân thế của mình.

 

Phụ thân phạm tội, bị bắt giam; tiểu thư bị bán làm nô.

 

May thay năm xưa phụ thân nàng từng làm việc liêm chính, cứu giúp một nam tử trẻ tuổi, nên nàng được người đó chuộc về, đưa vào phủ làm tiểu thiếp.

 

Tuy là thiếp, nhưng luôn được tôn trọng, đối đãi bằng lễ.

 

Hoắc tiểu nương nói:

 

“Ta đã hứa với người ấy sẽ chăm lo cho các người, thì nhất định không thất hứa. Sau này sẽ mua nhà nơi thôn dã để an cư, để tránh lời qua tiếng lại, ta cũng sẽ không cởi bỏ nam trang nữa — từ nay về sau, ta chính là gia chủ của các người.”

 

Phu nhân và Lý tiểu nương đều sững sờ.

 

Hai người mở miệng như muốn nói gì, nhưng cuối cùng vẫn chẳng thốt nên lời.

 

Ai cũng biết Hoắc tiểu nương xưa nay hành xử công bằng chính trực.

 

Nàng đã nói ra lời ấy, thì chắc chắn là thật.

 

Ngoài việc thuận theo nàng, còn có thể làm gì khác đây?

 

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Hoắc tiểu nương sắp xếp mọi chuyện đâu vào đấy.

 

Chúng ta ổn định cuộc sống nơi thôn dã.

 

Nửa năm sau, nghe tin gia chủ bị xử trảm.

 

Tiểu nương âm thầm sai người thu xếp hậu sự cho gia chủ, mãi đến khi đưa linh cữu về quê nhà, rồi mới nói lại với phu nhân.

 

Phu nhân khóc đến ngất lịm.

 

Lý tiểu nương ôm đứa con, ngẩn người hồi lâu nhưng không rơi một giọt nước mắt nào.

 

Nay mọi sự nàng đều phải trông cậy vào gia chủ Hoắc tiểu nương, mỗi ngày đều dùng đôi mắt trong veo như nước mà dõi theo nàng ấy không rời.

 

Lúc ở riêng, nàng từng nói với ta:

 

“Ở bên Hoắc tiểu nương, ta chưa từng bị mắng mỏ, cũng chẳng phải sợ thất sủng…thật sự là có thể dựa vào cả đời.”

 

Lại thêm hai năm nữa trôi qua, tiểu thiếu gia cũng đã lớn.

 

Hoắc tiểu nương gọi mấy đứa nha đầu chúng ta tới.

 

Nàng cảm tạ vì chúng ta đã theo cùng suốt quãng đường dài, không muốn làm lỡ dở tương lai ai cả.

 

“Các ngươi nếu có chốn muốn đi, cứ nói với ta. Chẳng lẽ phải làm nha đầu cả đời ở Lư phủ sao?”

 

Xuân Thảo đáp, nàng không đi.

 

“Mạng ta là do tiểu nương cứu, chỉ nguyện sống c.h.ế.t đi theo. Ngoài nơi này, ta chẳng còn muốn đến đâu cả.”

 

Thu Nguyệt quay sang nhìn ta.

 

Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, khẽ gật đầu.

 

Chúng ta muốn rời đi.

 

Hoắc tiểu nương liền xóa bỏ thân phận nô tịch cho cả hai, lại cho thêm tiền lộ phí.

 

Ta và Thu Nguyệt đến một trấn nhỏ gần đó, thuê một căn nhà.

 

Ta gánh rau ra chợ bán, nàng thêu thùa may vá.

 

Ngày tháng tuy đạm bạc, nhưng không phải hầu hạ ai, muốn nghỉ là nghỉ — thật nhẹ nhõm biết bao.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chúng ta dự định dành dụm thêm chút bạc, về sửa sang mộ phần cho Vân tỷ tỷ.

 

Hôm đó, ta xách giỏ rau đi ngang qua phố.

 

Chợt nghe phía trước có tiếng pháo nổ vang rền — thì ra có tửu lâu mới khai trương.

 

Ta ghé lại xem náo nhiệt, cũng định hỏi thử xem họ có cần người giao rau không.

 

Chưởng quầy là một phụ nhân trung niên, vóc dáng lùn thấp, mặc lụa là rực rỡ, trên đầu cài một chiếc trâm bạc tinh xảo.

 

Nghe mọi người xì xào:

 

“Quả phụ ấy chỉ có một đứa con gái, yêu thương như châu báu. Không biết ai có phúc được ở rể đây!”

 

Khi phụ nhân ấy xoay mặt lại — rõ ràng là Bao tiểu nương.

 

Mà đứa con gái nàng nâng như bảo vật, chính là Hạ Liên.

 

Hạ Liên vừa trông thấy ta, liền vui vẻ kéo ta vào trong.

 

Phòng nàng đâu đâu cũng là hũ lớn hũ nhỏ, từng chồng từng chồng túi giấy buộc dây — toàn là đồ ăn ngon cả.

 

Miệng ta còn đang ngậm trái cây, tay đã bị Hạ Liên nắm chặt trong lòng bàn tay, nàng âu yếm xoa nhẹ mãi không thôi.

 

Nàng nói:

 

“Thì ra tiểu nương ho ra m.á.u chẳng phải vì bệnh, chỉ là tiết trời hanh khô quá mà thôi.”

 

“Quán rượu nhà ta cũng dựng từ cái quán nhỏ bán đồ ăn đấy, muội thấy có được không?”

 

Ta không ngừng gật đầu.

 

Lại một cái Tết Trung thu nữa đến.

 

Ta và Thu Nguyệt chèo thuyền về Hoắc phủ, đón Xuân Thảo ra ngoài ăn tết.

 

Dưới ánh đèn, bốn tiểu nha đầu lại một lần nữa tụ họp.

 

Cảnh xưa như mộng.

 

Chúng ta uống cạn một vò rượu sen, rồi tùy ý nằm la liệt trên giường.

 

Xuân Thảo cảm khái:

 

“Sự đời, thật chẳng ai ngờ nổi.”

 

“Năm đó Thu Nguyệt bảo thà c.h.ế.t cũng không làm thiếp, ta còn lo thay cho muội ấy, nghĩ người có phẩm hạnh tốt như thế, nếu không làm thiếp thì chỉ có thể gả cho tiểu lại, sinh con ra vẫn mang thân phận làm nô.”

 

“Hầy, ta làm chuyện kia, cũng là vì sợ kết cục như vậy.” (chuyện kia là việc Xuân Thảo từng muốn trèo lên giường gia chủ vì sợ con của mình sau này vẫn phải làm nô)

 

Giờ nàng đã có thể mỉm cười mà nhắc đến việc xưa, ta cũng yên tâm hơn phần nào.

 

Hạ Liên đã bắt đầu ngáy khe khẽ.

 

Thu Nguyệt nói:

 

“Thế nhưng mọi chuyện thay đổi thật bất ngờ. Lư phủ sụp đổ, lại hóa thành cơ duyên giúp chúng ta rời khỏi ngôi nhà ấy…”

 

“Đúng rồi, tỷ tỷ, ta và Đông Tuyết đã dành dụm được chút bạc. Sang xuân năm sau, chúng ta định quay về sửa sang mộ phần cho Vân tỷ tỷ. Trong mộng, ta thấy mộ tỷ ấy ở bên sông đã gần sập rồi.”

 

Xuân Thảo nói:

 

“Được, ta cũng có chút bạc để góp vào.”

 

Tiếng các nàng càng lúc càng nhỏ dần, mơ hồ chẳng rõ.

 

Ta khẽ nghiêng đầu nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, bất giác nhớ lại rất lâu về trước.

 

Giữa mùa đông giá rét, bốn tiểu nha đầu chen chúc nhau trong một chiếc chăn cũ rách nát, ngươi đá ta một cái, ta đạp lại ngươi một cái, tương lai phía trước mịt mù chẳng dám nghĩ đến, chỉ có hơi ấm của người bên cạnh là thứ duy nhất có thể nương tựa.

 

Giờ đây, chúng ta đều bình an vô sự, vẫn là bốn người ở bên nhau, trong tay đều có ít nhiều bạc lẻ, không đến nỗi sa cơ không nơi nương tựa.

 

Tạ ơn trời đất đã xót thương.

 

Hết.