Ta nói:
“Chờ muội một chút.”
Rồi quay vào phòng lấy chút bạc dành dụm.
Khi ra đến cửa, trăng đã lên cao, trước cửa yên ắng vắng tanh.
Ta định đi vòng ra sau tìm nàng.
Sương tỷ tỷ gọi ta từ phía sau.
Ta khựng lại — nếu chạy loạn lúc này, lỡ kinh động người khác, sẽ làm hỏng chuyện của Hạ Liên.
Sáng hôm sau, nha đầu ở các phòng xuống bếp lấy nước nóng, không ngờ nhà bếp đã rối loạn cả lên.
Đám tiểu nha đầu làm việc nặng đều luống cuống, không biết xoay xở ra sao, kẻ chạy vào, người chạy ra, đừng nói là nước nóng, ngay cả bếp lò cũng chẳng đốt nổi. Cả đám người tay chân lóng ngóng, khiến khói bụi cuồn cuộn khắp nơi.
Gia chủ đói bụng bước ra cửa.
Phu nhân liền gấp giọng sai người đi báo quan.
Nhưng chưa kịp đi thì gia chủ đã quay về.
Sắc mặt ngài ấy trắng bệch như tờ giấy, hoảng hốt nói:
“Đóng cửa lại, đừng kinh động đến quan phủ…Chuyện của ta… hỏng rồi!”
Chuyện quan trường, ta không hiểu rõ.
Chỉ biết đại khái là chỗ dựa của gia chủ đã sụp đổ, liên lụy tới ngài ấy.
Chỉ thấy gia chủ chui vào phòng của Hoắc tiểu nương rất lâu, đến khi bước ra, sắc mặt vẫn âm trầm ảm đạm.
Lúc này, họ chẳng còn lòng dạ nào truy bắt Hạ Liên và Bao tiểu nương nữa.
Nhưng với chúng ta, chỉ e sẽ có tai họa lớn hơn đang chực chờ giáng xuống.
Giữa lúc rối ren ấy, Lý tiểu nương hạ sinh một bé trai.
Đáng lẽ là chuyện đại hỷ, nhưng gia chủ chỉ liếc nhìn đứa trẻ một cái, rồi lạnh lùng nói:
“Bế đi, bế đi.”
Gia chủ suốt ngày vùi mình trong phòng Hoắc tiểu nương, đi đi lại lại như kiến bò trên chảo nóng, bồn chồn bất an.
Ngô thúc canh cổng sau khi rời nhà mấy hôm thì quay về một mình.
Ông quỳ xuống đất khóc:
“Lai Phúc cướp bạc rồi bỏ trốn. Lão nô không có tiền đút lót, đành quay về tay trắng.”
Ngay cả Hoắc tiểu nương nghe vậy cũng biến sắc.
Bên này, Lý tiểu nương ép ta đi mời gia chủ tới phòng.
Nàng chu môi làm bộ uất ức:
“Món canh phu nhân nấu cho thiếp có độc, thiếp uống xong thấy người rất khó chịu.”
Thấy gia chủ không mấy để tâm, nàng liền òa khóc:
“Có phải chỉ cần thiếp chết, thì nàng ta mới có thể danh chính ngôn thuận đoạt lấy con trai thiếp hay không?”
Phu nhân ở thượng phòng nghe được chuyện, giận đến phát khóc, xõa tóc, vừa khóc vừa hét rằng muốn thắt cổ tự chứng minh trong sạch.
Thu Nguyệt phải ôm chặt lấy nàng, nhưng cuối cùng vẫn náo loạn thành một mớ hỗn độn.
Gia chủ giận dữ quát lớn:
“Lão tử sắp tiêu đời đến nơi rồi, các người còn gây chuyện!”
“Kiếp trước ta tạo nghiệt gì mà cưới phải lũ thê thiếp thế này? Kiếp sau ta đi làm hòa thượng cho xong!”
“Ép ta quá thì ta nhốt hết các người vào phòng củi!”
Tối hôm ấy, gia chủ van nài Hoắc tiểu nương mang theo Lý tiểu nương rời phủ trước.
Sương tỷ tỷ đột nhiên đau bụng dữ dội, không đi được.
Gia chủ quay sang ta:
“Đông Tuyết nha đầu, ngươi đi theo họ. Nhớ ôm tiểu thiếu gia cho chắc vào.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hắn xoay người, nắm lấy tay Hoắc tiểu nương thật chặt:
“Tỷ tỷ, lần ly biệt này… e rằng… kiếp sau mới gặp lại.”
Hoắc tiểu nương nói:
“Ta sẽ đưa cả phu nhân đi cùng.”
Lý tiểu nương từ trong chăn đưa tay ra, cầu xin gia chủ:
Nàng cầu xin gia chủ thả Sương tỷ tỷ: “Nha đầu này theo thiếp bấy lâu, hết lòng tận tụy.
Sương nhi, cầm lấy số bạc này, đưa về cho mẫu thân ta, nói với bà rằng… con gái bất hiếu.”
Về khuya, một cỗ xe lớn dừng ở cửa sau.
Trong xe trải đệm dày, Lý tiểu nương nằm ở giữa.
Phu nhân chỉ mang theo Thu Nguyệt.
Hoắc tiểu nương cũng chỉ dẫn theo Xuân Thảo.
Xuân Thảo ghé tai nói nhỏ với ta:
“Những tỷ tỷ khác, tiểu nương đã đưa cho họ khế ước bán thân cùng bạc rồi. Nhà họ đều ở trong thành, đã âm thầm rời đi trong đêm.”
Chúng ta vội vã rời khỏi Lư phủ.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Hoắc tiểu nương cải nam trang, mày mắt cương nghị, dáng vẻ chẳng khác gì chủ nhân của một nhà.
Xe đến bến sông, đổi sang thuyền.
Trên mặt hồ gió lớn nổi lên, sóng dập dềnh.
Phu nhân dùng thân mình chắn gió cho con của Lý tiểu nương.
Nhưng Lý tiểu nương lại quát:
“Đừng có đụng vào con ta!”
Phu nhân uất ức trong lòng, liền lớn tiếng cãi vã với Lý tiểu nương.
Oán xưa hận mới cùng lúc dồn lại, hai người càng cãi càng lạc đề.
Cuối cùng, lại lôi cả chuyện của Vân tỷ tỷ ra.
Ai cũng nói đối phương mới là kẻ hại c.h.ế.t nàng, bản thân thì hoàn toàn vô tội.
Mấy đứa nha đầu chúng ta co ro nép vào một bên, căng thẳng nhìn nhau.
Nếu biết được hung thủ thực sự, giờ đây đã rời khỏi phủ, có nên thừa lúc này mà báo thù cho Vân tỷ tỷ không?
Chiếc thuyền đồng hành bên kia nghe thấy động tĩnh, liền chèo sát lại.
Lão lái đò còn rướn cổ dài ngoằng mà hóng chuyện.
Hoắc tiểu nương lập tức nghiêm mặt quát:
“Tất cả câm miệng cho ta!”
Một tiếng quát trầm lạnh khiến cả phu nhân lẫn Lý tiểu nương đều sững người.
Hoắc tiểu nương nói rõ chân tướng:
“Đứa bé đó là con của Ngô cử nhân, người mà năm ấy đến phủ làm khách. Hắn từng hứa sẽ cưới nàng làm kế thất.”
“Vân nhi đã kể chuyện ấy với ta, ta cũng đáp ứng sẽ giúp nàng tác hợp.”
“Chỉ là chẳng rõ nàng nghe lời ai, lại nghĩ nếu làm kế thất mà còn có thai, thì sẽ khiến người ta chê cười…”
Ta lập tức nghĩ tới Tôn ma ma.
Nhưng người đã chết, không thể đối chất.
Phu nhân và Lý tiểu nương vẫn tức giận trừng mắt nhìn nhau, nhưng chẳng mấy chốc khí thế đều tắt ngấm, hiểu ra chuyện này thật sự không liên quan đến đối phương.
Hoắc tiểu nương vẫn ung dung ứng phó mọi việc.
Nói tiếng lóng giang hồ, đối đãi với quan phủ, đút bạc làm lộ phí… chuyện gì cũng thu xếp đâu ra đó, không để lộ nửa phần sơ suất.
Khi thuyền cập bến, phu nhân và Lý tiểu nương đột nhiên không muốn rời đi.
Gỡ bỏ khúc mắc, hai người lại trở thành đồng minh.