Nha Đầu Xung Hỉ

Chương 20



Ta tỉnh lại thì đã là năm ngày sau.

Trình Trạch Lệ và Thân Thành thấy ta mở mắt và có thể ăn uống được, rồi mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhất là Trình Trạch Lệ, trước đây huynh ấy đã không cứu được Triệu Tuệ Thanh, nếu lần này lại không cứu được chiến hữu của mình, e rằng sự tự trách trong quãng đời còn lại sẽ càng đậm sâu hơn.

"Chẳng phải ta vẫn còn sống đây sao?" Nhìn vẻ mặt căng thẳng của hai người bjn họ, ta yếu ớt cười, "Giờ Phong Châu và Ung Đô đều đã công hạ, chỉ còn lại Miên Châu thôi."

Miên Châu binh lực yếu ớt, công đánh dễ như trở bàn tay, chỉ là vấn đề thời gian.

Hai người thấy ta còn có tâm trí lo lắng chiến cuộc, cũng thoáng yên lòng.

Thân Thành nói: "Cái này không cần ngươi phải hao phí tâm sức nữa, trong khoảng thời gian này ngươi cứ chuyên tâm dưỡng bệnh, mạnh mẽ tấn công là sở trường của ta, không quá một tháng, ta nhất định sẽ hạ được Miên Châu."

Ta gật đầu.

Đúng như Thân Thành nói, ông ấy chỉ dùng chưa đầy một tháng đã hạ được Miên Châu.

Ba thành trì bị Bắc Nhung chiếm đóng đã hoàn toàn được thu hồi.

Bắc Nhung Vương bất đắc dĩ phải phái sứ thần nghị hòa, chiến sự giữa bọn ta và Bắc Nhung cuối cùng cũng tạm thời kết thúc, không lâu nữa là có thể hồi kinh.

Đêm trước khi khởi hành, ta lau chùi cây hồng anh thương của mình, nhìn phong cảnh Đại mạc, nhất thời có chút ngẩn ngơ.

Ta đến chiến trường này, vậy mà đã hơn hai năm rồi.

Từ mười tuổi trở thành nha đầu xung hỉ của phủ Tướng quân, đến nay là phó tướng có thể độc lập đảm đương một phương, thời gian trôi đi nhanh như bóng câu qua khe cửa, chẳng qua chỉ là cái chớp mắt, đã đến được hôm nay.

Ta cười, nhìn các tướng sĩ đang uống rượu thỏa thích quanh lửa trại, đột nhiên cảm thấy mọi thứ đều là duyên phận đã định.

"Đến uống rượu cùng đi, đợi về kinh, sẽ không uống được loại rượu biên quan lẫn cát này nữa đâu!" Thân Thành ở một bên gọi ta.

Ta đặt hồng anh thương xuống, chạy vội đến, nhận lấy bát rượu đục, một hơi uống cạn.

Cát thô ráp cọ xát giữa môi răng, mang theo mùi rượu nồng đậm.

Mỗi bước mỗi xa

Ngày mai, có thể về nhà rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cuối cùng, cũng có thể về nhà rồi.

---

Kinh thành người người tấp nập, ta cưỡi ngựa cao, mặc áo giáp đi qua phố dài.

Chí đắc ý mãn*, có thể nói là một ngày xem hết hoa Trường An.

*Chí đắc ý mãn: chí hướng đã được thực hiện, lòng dạ vô cùng thỏa mãn.

"Nhìn kìa, đó là nữ tướng quân của triều Đại Chu bọn ta, nghe nói lần này thu phục đất đai bị mất, công lao của nàng ấy lớn nhất!"

Những lời khen ngợi và tán thưởng, kính trọng và cảm thán, không ngừng dồn về phía ta.

Theo sau là những bó hoa mà dân chúng liên tục ném về phía ta.

Đây là sự ca tụng dành cho người chiến thắng, cũng là phần thưởng cao quý nhất dành cho người hộ quốc an dân.

Hoàng đế phái nội thị trong cung ra đón bọn ta vào cung.

Ông ta ngồi trên ghế phê duyệt tấu chương, thấy bọn ta đến, vội vàng đứng dậy, miễn cho bọn ta quỳ lạy:

"Các ái khanh tác chiến bên ngoài, bảo vệ Đại Chu bình yên vô sự, thực sự là công thần, muốn thưởng gì cứ việc tâu với trẫm, trẫm sẽ dốc toàn lực thỏa mãn."

Hai năm không gặp, khóe mắt Hoàng đế vậy mà đã xuất hiện những nếp nhăn li ti, đúng là thời gian trôi như thoi đưa. Trên đường đến, ta nghe người ta nói, hai năm nay bọn ta chống cự Bắc Nhung, đã tranh thủ được hoàn cảnh yên ổn cho đất nước.

Hoàng đế cải cách rầm rộ, mở rộng khoa cử thu hút nhân tài, đo đạc đất đai đánh mạnh vào điền sản ẩn giấu.

Không những thâu tóm lớn quyền lực của mình, mà còn làm cho quốc khố dồi dào, khiến kinh tế trung ương càng thêm vững mạnh.

Thực ra ngay từ khi ông ta đăng cơ, đã có ý định cải cách, nhưng các thế gia đại tộc thế lực hùng mạnh, cải cách đột ngột chạm đến lợi ích của bọn họ, chỉ gây ra sự phản công, ông ta chỉ có thể không ngừng làm suy yếu căn cơ của bọn họ.

Sau này mãi mới có cơ hội, lại gặp Bắc Nhung xâm phạm, biên quan bất ổn, cục diện trong nước càng không thể hành động khinh suất.

Chỉ có hai năm nay, biên cương ổn định, các thế gia đại tộc cũng đã như mặt trời xuống núi, cuối cùng ông ta mới có thể đại triển hoành đồ.

Không còn loạn trong giặc ngoài, tâm lý cũng dần trở nên bình hòa, khiến vẻ nghiêm nghị và thần thái đáng sợ trước đây của ông ta, thêm vài phần hòa nhã.