Nha Đầu Xung Hỉ

Chương 21



Ba người bọn ta nhìn nhau, đều chờ đối phương mở lời trước.

Cuối cùng vẫn là Thân Thành có tư cách cao nhất nói trước: "Bệ hạ, mạt tướng là người thô lỗ, cũng không có lý tưởng cao xa gì, huynh đệ dưới quyền mạt tướng cũng là người thô lỗ, chúng mạt tướng chỉ muốn bạc thôi."

"Mạt tướng nghe nói bây giờ quốc khố có tiền rồi, quân phí này có thể cấp thêm một chút không, để huynh đệ dưới quyền mạt tướng cũng được ăn ngon một chút, nếu có thể mỗi bữa đều có thịt kho tàu thì càng tốt..."

Tiếng cười sảng khoái của Hoàng đế vang vọng trong cung Càn Thanh: "Thân tướng quân muốn bạc, trẫm đương nhiên đồng ý, không chỉ bạc, vàng cũng được."

"Vàng ạ!" Mắt Thân Thành sáng rực, "Vàng đương nhiên càng tốt rồi!"

Hoàng đế vung tay to: "Vậy ban thưởng Thân tướng quân một trăm lượng vàng, đồng thời tăng quân lương. Dù không thể để tướng sĩ trong quân mỗi bữa đều có thịt kho tàu, nhưng đủ để bọn họ sau khi mãn hạn tòng quân về quê mua ruộng đất nhà cửa."

Thân Thành lập tức quỳ xuống, lớn tiếng hô Hoàng đế thánh minh.

Hoàng đế nhìn Trình Trạch Lệ: "Ngươi thì sao, Trình phó tướng?"

Trình Trạch Lệ do dự một chút, nói: "Bệ hạ, thần có một vị hôn thê, nàng ấy cũng từng tòng quân, tiếc rằng lầm vào cạm bẫy của địch mà mất mạng. Bởi vì là thân nữ nhi, bất đắc dĩ đành phải giả dạng nam tử, cũng vì vậy mà không thể ghi tên thật vào quân thư."

"Cho nên thần mạo muội dùng quân công của mình để cầu một ân điển cho nàng ấy, một là ghi tên thật vào quân thư, hai là những chiến công nàng ấy lập được trên chiến trường sẽ không bị che lấp chỉ vì nàng ấy là nữ tử."

Hoàng đế nheo mắt: "Trẫm nhớ trước khi Lâm phó tướng tòng quân, nữ giả nam trang tòng quân là tội khi quân phải không?"

Trình Trạch Lệ quỳ xuống, vội vàng nói: "Thần biết lúc đó còn không cho phép nữ tử tòng quân, cho nên hành động này là khi quân. Nhưng nàng ấy ra chiến trường, vốn là vì nước vì dân, không hề có ý đồ bất chính. Thần biết Bệ hạ là người khoan hậu, vạn mong ban ơn cho nàng ấy."

"Nàng ấy tên là gì?"

"..." Trình Trạch Lệ không nói gì, chỉ cúi đầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Trẫm không phải muốn giáng tội cho nàng ấy, mà là như lời khanh nói sẽ ghi tên nàng ấy vào quân thư. Ngươi phải nói cho trẫm biết, nàng ấy là ai chứ." Hoàng đế đỡ Trình Trạch Lệ dậy, bất đắc dĩ nói.

Trình Trạch Lệ mừng rỡ khôn xiết, vội vàng đáp: "Triệu Tuệ Thanh, Tuệ trong lúa mạch, Thanh trong thanh minh. Là con gái của quản gia phủ Triệu tướng quân."

Nghe thấy ba chữ "Triệu tướng quân", Hoàng đế khựng lại một chút, có chút thất thần, nhưng rất nhanh lại trở lại bình thường: "Được, trẫm đồng ý với ngươi."

Nhìn vẻ mặt vui mừng của Thân Thành và Trình Trạch Lệ, ta cũng vui mừng cho bọn họ.

Nhưng đến lượt ta nói điều ước của mình, ta chỉ lắc đầu: "Thần không có tâm nguyện."

Thân Thành có chút ngạc nhiên, vốn muốn khuyên ta suy nghĩ kỹ, cơ hội lập công này không dễ gặp, nhưng lại bị Trình Trạch Lệ ngăn lại.

Mỗi bước mỗi xa

Huynh ấy từng nghe về ân oán giữa Triệu gia và Hoàng đế, nên hiểu vì sao ta không đưa ra yêu cầu.

Khi Triệu phu nhân mất còn không tha thứ cho Hoàng đế, nếu ta thỉnh cầu Hoàng đế, tức là ta có lỗi với những đau khổ giày vò mà Triệu phu nhân phải chịu đựng bấy lâu nay, cũng có lỗi với lòng hận thù của Triệu Phùng Sinh đối với Hoàng đế.

Hắn thà tiếp tục "mù lòa", cũng không muốn chấp nhận sự lấy lòng của Hoàng đế sau khi hối lỗi, ta đương nhiên cũng không thể.

Hành động này càng khiến Hoàng đế hiểu rằng, quân công này của ta không phải tranh giành vì Hoàng đế Đại Chu là ông ta, mà là vì triều Đại Chu mà Triệu tướng quân đã bảo vệ, vì lê dân bách tính mà Triệu phu nhân đã lo lắng mà tranh.

Còn về phần thưởng của ông ta, ta không để tâm.

Môi Hoàng đế mấp máy, ánh mắt dần tối lại, nhưng vẫn cố gượng cười: "Lâm phó tướng đã không có tâm nguyện, trẫm cũng sẽ không miễn cưỡng."

Ông ta quay người, trao cho ta một thánh chỉ trống: "Chỉ là bây giờ không có, chưa chắc sau này cũng không có. Trẫm ban cho ngươi tâm nguyện này vĩnh viễn không vô hiệu, triều Đại Chu thiên thu vạn đại, thời gian để thực hiện tâm nguyện này sẽ không bao giờ kết thúc."

Ta sững người một lát, rồi vẫn tiếp nhận lấy.

Hoàng đế đã lùi một bước, ta đương nhiên không thể tiếp tục làm mất mặt ông ta.