Bị Hạnh phũ phàng từ chối, Vinh tự ái nên chẳng nói chẳng rằng mà phóng xe lau đi rất nhanh. Hạnh nhìn theo chỉ biết thở dài. Cô biết so với ngày trước Hoàng Vinh bây giờ đã thay đổi rất nhiều rồi. Nhưng để mà nói có thể hòa hợp lại với Hoàng Vinh, Hạnh cần nhiều thời gian hơn nữa…
…..
Buổi chiều hôm đó Hoàng Vinh né tránh Hạnh luôn, và hầu như lúc gặp anh khi trưa, đến khi Hạnh về nhà cũng chẳng thấy mặt anh. Nghĩ anh giận nên đi đâu đó thôi rồi Hạnh cũng chẳng bận tâm nhiều nữa, cơm trưa xong cô lại ra chợ dọn bán, cho đến chiều muộn, sắp đóng cửa thì cô gặp lại dì Lệ, hai dì cháu ra về trên đường đi tâm sự nhiều chuyện lắm.
------
...Đêm buông mình chìm trong bóng tối, Ông Tùng ngồi buồn hiu ngoài góc nhà, trên tay ông điếu t.h.u.ố.c lá đang nghi ngút khói. Bà Tâm từ trong nhà đi ra, thời gian này bà đã già đi rất nhiều, trên tóc đã điểm sương rất nhiều sợi bạc, quần áo cũng chẳng còn sang trọng như trước đây nữa.
Đưa mắt nhìn chồng mình cứ đầy tâm trạng, trong lòng bà lại nhớ đến lỗi lầm ngày trước của mình rồi dấy lên nhiều sự ăn năn.
Bước ra đến chỗ ông , bà lên tiếng nói
-Hôm nào tôi cũng thấy ông buồn ông ra đây ông ngồi. Chuyện đã qua rồi mà ông cứ thế này, chắc tôi c.h.ế.t quá.
Ông Tùng quay lại, ông hút một hơi thuốc rồi nhả ra những làn khói trắng. Ông thở dài mấy bận nói
-Tôi theo bà về đây, chấp nhận sống cuộc sống thế này là tôi đã tha thứ cho bà lâu rồi. Chính bà mới là người nhắc lại?
-Ông tha thứ cho tôi rồi vậy sao ông còn buồn. Hay là ông còn nhớ đến người xưa hả?
Ông Tùng nghe bà Tâm gặng hỏi trong sự khó chịu. Nhưng lần này ông không giấu bà nữa mà liền nói ra tất cả nổi lòng mình.
-Chuyện đi đến nước này, gia đình suy sụp nó khiến tôi không khỏi tự hỏi lòng có phải quả báo đã đến với tôi hay không? Bà Lan đâu có lỗi, ngày xưa chỉ vì bà ấy không sinh được con còn tôi thì lại ham một thằng quý tử. Để rồi tôi vụng trộm với bà, ngày mà Lan phát hiện chồng mình phản bội, bà ấy đau lòng như c.h.ế.t đi sống lại nhưng vẫn cắn răng ký vào đơn ly hôn để cho chồng mình lấy người đàn bà khác. Một năm sau đó khi bà có thai thằng Vinh, tôi đưa bà đi sinh, mới gặp lại Lan, bà ấy đang chăm thằng Quân trong viện và rồi tôi mới bàng hoàng biết được sự thật rằng ngày tôi và bà ấy ly hôn bà ấy mới biết bà ấy đang mang thai 2 tháng.. Lúc đó tôi có năn nỉ Lan quay về để tôi chuột lỗi lầm. Nhưng Lan không đồng ý vì bà mới sinh bà ấy sợ sẽ tổn thương bà, một người đàn bà tốt vì sợ người khác tổn thương mà phải tự ôm tổn thương về mình. Tôi đúng là một thằng tồi mà, bà ấy có tội gì đâu chứ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bà Tâm nghe chồng mình nói, nước mắt bà cũng rơi trong muộn màng, đưa tay ái lên lau đi dòng nước mắt trên khóe mắt đầy nếp nhăn. Bà Lan nghẹn giọng
-Chuyện cũng hơn 20 năm rồi, tôi cũng biết tôi có lỗi với chị ấy nhiều rồi. Nhưng ông cứ nhắc lại mãi. Ông có biết tôi tủi thân lắm không hả? Gian díu với ông trong âm thầm, làm chị Lan buồn giận và rồi bi kịch xảy ra, bản thân tôi nè, có bao giờ tôi được yên đâu ông.
Ông Tùng lại rít một hơi thuốc, ánh mắt ông nheo lại rồi nhìn xa xăm vào khoảng tối trước mắt. Giọng ông khàn đi..
-Đã 20 năm nhưng mỗi khi nhớ lại tội lỗi tôi vẫn ngập đầu đây bà. Từ ngày đó mẹ con bà ấy đi đâu biệt tâm tôi chẳng rõ, và cũng vì ham con,tôi với bà làm khổ người ta rồi sinh ra được một thằng con cầu con khẩn để rồi nó ăn chơi trác táng, báo đời cái nhà này?
-Ông đừng có trách thằng Vinh nữa , dạo này không biết ông có để ý hay không chứ tôi thấy nó cũng chăm lo làm ăn mà ông?
-Nó có thiệt là làm ăn không? Hay nó xách xe nhong nhong ngoài đường rồi lại sa vào con đường cờ b.ạ.c tiếp. Con người của nó tôi không tin nó thay đổi đâu?
-Ông nói lại làm tôi thêm lo. Cầu trời khẩn phật cho …
Bà Tâm vừa nói vừa chắp tay cầu khẩu nhưng bà chưa nói dứt lời thì bà trông thấy từ ngoài hẻm Hạnh hốt hoảng chạy vào, gặp ba mẹ, Hạnh thở dốc rồi nói tiếng được tiếng mất.
-Ba mẹ mau lên hai người theo con vào bệnh viện đi...anh Vinh...anh Vinh bị tai nạn rồi.
-Trời ơi…
Bà Tâm bàng hoàng thốt lên như muốn ngã quỵ khi nghe tin con trai mình gặp nạn, ông Tùng cũng không khá là mấy, ông cũng hốt hoảng chẳng kém nhưng vì là đàn ông nên ông bình tĩnh hơn. Đỡ lấy vợ mình, ông bình tĩnh hỏi lại Hạnh.
-Con nói rõ ra cho ba mẹ nghe đi Hạnh, tại sao thằng Vinh gặp nạn hả?
Hạnh khóc ngất, trên tay, trên áo cô lúc này còn dính m.á.u của Vinh nên Hạnh mất bình tĩnh và còn run lắm. Đứng thở mạnh mấy lượt Hạnh mới bình tĩnh được mà kể đuôi đầu cho ba mẹ chồng nghe.
-Dạ mới vừa tối đây con có gặp dì Lệ ngoài chợ, lâu ngày không gặp hai dì cháu vừa đi về vừa tâm sự rất nhiều, cho đến khi đi tới trước cửa nhà của dì Lệ đang làm, con và dì còn đứng nói chuyện một lúc thì bỗng nhiên con nghe tiếng đụng xe ầm ầm vang lên, rồi thì đèn chiếu sáng khắp xung quanh, mọi người xúm lại hét lên có người gặp nạn. Con và dì Lệ cũng tò mò chạy tới xem coi có giúp người ta được gì hay không. Khi chạy đến thì con nghe mọi người nói người nằm đó do né một bà già băng qua đường nên mới va vào chiếc xe tải. Sau khi gây tai nạn chiếc xe tải liền chạy khỏi hiện trường rồi, bà già kia cũng may là không bị sau, chỉ có người chạy chiếc xe máy là hôn mê nằm đó. Nghe kể xong con mới chen chân vào tò mò xem coi người ta bị nặng không trước khi xe cấp cứu đến. Và rồi con mới điếng người khi nhìn thấy chiếc xe quen thuộc và kinh hãi tột độ khi con nhìn thấy anh Vinh nằm đó, trên đầu ảnh m.á.u đang chảy ra rất nhiều, m.á.u chảy đỏ cả mặt đường luôn ba ạ… Vừa lúc xe cấp cứu chạy đến, con và dì Lệ cũng theo lên xe đưa anh vào bệnh viện. Hiện giờ anh Vinh còn nằm trong phòng cấp cứu. Con có nhờ dì Lệ ở lại trông giúp còn con con chạy về báo tin cho ba mẹ hay đó. Nhanh đi ba mẹ, anh Vinh đang cần ba mẹ đó.