Nhà Họ Lục Các Người, Tôi Không Cần!

Chương 3



3.

 

Tôi tiếp tục nói:

 

"Anh nói, em lại làm ầm ĩ cái gì nữa vậy?"

 

Nói xong tôi lấy điện thoại gọi cho anh cả Sở Kiệt, bật loa ngoài.

 

"Anh, em không muốn học thạc sĩ nữa."

 

Đầu dây bên kia im lặng một lát.

 

"Niệm Niệm, sao vậy? Có phải ở trường có ai bắt nạt em không? Em nói với anh, anh làm chủ cho em."

 

Tôi khẽ cười.

 

"Không có, chỉ là ngày nào cũng phải dậy sớm đi phòng thí nghiệm. Cơm ở trường cũng không ngon."

 

Đầu dây bên kia khẽ bật cười, giọng điệu vẫn mang theo sự trách móc cưng chiều.

 

"Con bé này chỉ biết làm loạn, từ nhỏ đã thích ngủ nướng. Cái trường vất vả lắm mới thi đỗ, sao có thể nói không học là không học được chứ."

 

Lúc này chị dâu ở bên cạnh cười nói:

 

"Hồi còn trẻ ai chẳng thích ngủ nướng. Niệm Niệm ngày mai đến nhà chị dâu đi, chị dâu làm thịt kho tàu cho em ăn. Trước đây em thích nhất món thịt kho tàu chị dâu làm, có thể ăn hết ba bát cơm to cơ mà."

 

Tôi cười nói cảm ơn.

 

Cúp điện thoại, tôi thu lại nụ cười, lạnh lùng nhìn Lục Vũ đối diện.

 

Túy Nguyệt Các - 醉月阁

"Anh thấy không? Cho dù tôi có vô lý gây sự thật, thì người thật lòng quan tâm tôi, phản ứng đầu tiên của họ là lo lắng tôi chịu ấm ức, chứ không phải là tôi cố ý gây rắc rối cho họ.”

 

"Còn mọi người, cho dù biết người chịu ấm ức là tôi, cũng chỉ cảm thấy tôi nên nhẫn nhịn cho êm chuyện mới đúng.”

 

"Nếu sự hòa thuận của một gia đình phải dựa vào việc một mình tôi nuốt nghẹn bao nhiêu ấm ức để duy trì, vậy thì tôi còn cần cái gia đình này làm gì?”

 

"Tôi nợ tiền anh sao?"

 

Anh hai Lục Vũ không nói được gì.

 

Tôi hít sâu một hơi.

 

"Anh hai, ngày đầu tiên tôi về nhà họ Lục, tất cả mọi người đều an ủi Lục Xán, chỉ có anh nấu cho tôi một bát mì.”

 

"Cho dù anh làm như vậy là vì mục đích gì, tôi cũng không muốn nói lời khó nghe với anh.”

 

"Tôi nghĩ mình có một ưu điểm, tôi sẽ trân trọng mỗi người đối tốt với tôi, nhưng cũng tuyệt đối không để bản thân phải chịu ấm ức.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Tôi cũng từng ôm hy vọng vào mọi người. Nhưng thứ nhận lại chỉ là hết lần này đến lần khác bị tổn thương.”

 

"Nếu đến bây giờ tôi vẫn còn chờ đợi mọi người quay đầu nhìn tôi một cái, vậy thì tôi chính là kẻ ngốc.”

 

"Tôi có thể tận hưởng tình yêu, có thể báo đáp tình yêu, nhưng tuyệt đối sẽ không chờ đợi mọi người ban phát tình yêu.”

 

"Tôi có thể không cần cái gia đình này, cũng có thể không cần ba mẹ, không cần anh.”

 

"Bởi vì mọi người không xứng đáng.”

 

"Anh đến tìm tôi, thật sự là do không nỡ xa đứa em gái này sao?”

 

"Anh là một người làm kinh doanh, cân đo đong đếm lợi hại nhất.”

 

"Đừng làm mòn đi chút tình cảm cuối cùng này nữa."

 

Anh hai Lục Vũ nhíu mày nhìn tôi một lúc, rồi nở một nụ cười khổ.

 

"Được, sau này anh sẽ không đến nữa."

 

Buổi tối tôi nhận được điện thoại của Cố Viễn Phàm.

 

Cố Viễn Phàm là vị hôn phu mà nhà họ Lục tìm cho tôi.

 

Anh ấy có vẻ ngoài tuấn tú, tính cách ôn hòa.

 

Nhưng chân lại bị thương nặng, không thể đi lại bình thường.

 

Tôi nhấc máy.

 

Giọng nói của anh ấy vẫn trong trẻo và dễ nghe.

 

"Anh nghe Lục Vũ nói em và nhà họ Lục đoạn tuyệt rồi."

 

Tôi nhàn nhạt ừ một tiếng.

 

"Tất cả mọi thứ của nhà họ Lục, em đều không cần nữa sao?"

 

"Không cần nữa."

 

"Vậy còn anh, em cũng không cần nữa sao?"

 

Tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y lại.

 

"Không cần nữa, tất cả đều không cần nữa."

 

 

 

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com