"Mẹ ơi, người nhà họ Lục không thích con. Mẹ đừng đuổi con về đó nữa nhé."
Mẹ nuôi nghe tôi nói vậy, cơ thể căng thẳng cứng đờ.
"Niệm Niệm, bọn họ bắt nạt con sao?"
Tôi hụt hẫng hít mũi.
"Bọn họ chỉ thích Lục Xán, hoàn toàn không quan tâm đến con. Mẹ ơi, cho con ở nhà có được không?"
Trước đây mẹ nuôi thấy nhà họ Lục có tiền, nhất quyết muốn tôi về đó sống cuộc sống tốt đẹp.
Nhưng ở đó có ngày tốt đẹp nào dành cho tôi đâu?
Mẹ nuôi ôm lấy vai tôi.
"Không muốn về thì không về nữa. Mẹ nuôi con."
Tôi sờ lên những giọt nước mắt trên má.
"Vẫn là mẹ thương con nhất."
Tôi dùng số tiền mang từ nhà họ Lục về để trả hết nợ cho nhà họ Sở, chuộc lại nhà hàng của gia đình.
Anh trai và chị dâu vốn dĩ quản lý nhà hàng rất tốt.
Nếu không phải vì chữa bệnh cho ba nuôi mà phải bán nhà hàng thì cũng không đến nỗi phải đội gió tuyết đi bán cơm hộp.
Anh cả Sở Kiệt hỏi tôi tiền đâu ra.
"Ba năm ở nhà họ Lục, em đã tiết kiệm được không ít tiền."
Sở Kiệt nhíu mày.
"Niệm Niệm, em không thích nhà họ Lục, không muốn về đó, anh có thể tiếp tục nuôi em. Nhưng chúng ta không thể nhận tiền của nhà họ Lục."
Tôi nhìn người đàn ông chất phác thật thà trước mắt.
Ngày xưa anh ấy cũng là một người tràn đầy nhiệt huyết, cao lớn đẹp trai.
Khi tôi còn nhỏ, anh ấy thường nhấc bổng tôi lên cao, dùng tiền tiêu vặt của mình mua kẹo hồ lô cho tôi.
Mấy năm nay, vì trả nợ mà lưng anh ấy đã còng xuống.
Nhà họ Lục hãm hại tôi.
Túy Nguyệt Các - 醉月阁
Để nhường vị hôn phu của tôi cho Lục Xán, cố ý giới thiệu tôi cho một người đàn ông bị tật ở chân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Họ biết rõ Lục Xán xúi giục đám công tử ăn chơi trong giới sỉ nhục tôi, nhưng lại chỉ nhắm mắt làm ngơ, còn quay ra trách móc tôi không biết điều.
Vì sự nghiệp của Lục Xán, cố ý xây dựng cho tôi hình tượng một người phụ nữ đanh đá, ngang ngược, để làm nổi bật sự lương thiện, hoạt bát của Lục Xán.
Dựa vào cái gì mà kẻ hại tôi lại sống thoải mái, còn người yêu thương tôi lại phải chịu khổ sở chứ?
Tôi vừa khóc vừa nói:
"Dựa vào cái gì mà không thể dùng? Là nhà họ Lục tự nguyện cho em. Dù sao họ cũng không cần đứa con gái như em nữa, cho em chút bồi thường thì sao? Lúc đầu họ nhận em về, đưa tiền cho anh, anh không nhận, anh nói sợ nhận rồi họ sẽ đối xử tệ với em. Bây giờ đằng nào họ cũng đối xử tệ với em rồi, số tiền này là nhà họ Sở đáng được nhận."
Tôi vừa khóc, anh cả Sở Kiệt liền hết cách.
Cuối cùng anh thở dài, xoa đầu tôi.
"Biết là em thương anh rồi, đừng khóc nữa."
Sau khi tôi rời khỏi nhà họ Lục, người duy nhất đến tìm tôi là anh hai Lục Vũ.
Tôi đoán cũng là anh ấy.
Anh ấy là người duy nhất trong nhà họ Lục chưa từng nói lời cay đắng với tôi.
Anh ấy vừa đi công tác về, vẻ mệt mỏi giữa đôi lông mày không thể che giấu.
Tôi kéo một chiếc ghế nhựa cho anh ấy ngồi.
Anh ấy không ngồi, chỉ nhíu mày nhìn quanh hoàn cảnh nhà họ Sở.
"Niệm Niệm, em sống ở đây sao?"
"Hai mươi mấy năm nay tôi đều sống ở đây."
Anh hai Lục Vũ thở dài.
"Những năm này em chịu nhiều uất ức rồi, về nhà với anh đi."
Tôi lùi lại một bước, lắc đầu.
"Em không về. Mọi người có Lục Xán là đủ rồi."
Anh hai Lục Vũ nghiến răng, nhưng cuối cùng vẫn không nổi giận với tôi.
"Niệm Niệm, anh biết trước đây ba mẹ có hơi thiên vị Xán Xán. Nhưng dù sao chúng ta cũng là người thân m.á.u mủ. Ba mẹ vẫn yêu thương em, anh cũng vậy."
Tôi cười khổ một tiếng.
"Yêu thương tôi sao? Anh hai, anh còn nhớ ba năm trước tôi bỏ nhà ra đi, câu đầu tiên anh nói khi tìm được tôi là gì không?"
Anh hai Lục Vũ nhíu mày nhìn tôi, rõ ràng là đã quên từ lâu rồi.