Nhà Họ Lục Các Người, Tôi Không Cần!

Chương 5



6.

 

Vốn dĩ tôi và đại thiếu gia nhà họ Phó, Phó Nguyên, đã có hôn ước từ đời ông bà.

 

Nhưng Lục Xán lại thích Phó Nguyên.

 

Có lẽ thấy nhà họ Cố vẫn chưa có động thái gì.

 

Hoặc thấy nhà họ Phó để ý đến thân phận con nuôi của cô ta.

 

Lục Xán chọn cách mạo hiểm, muốn xác thực mối quan hệ giữa tôi và Cố Viễn Phàm.

 

Khi cô ta bưng bát chè ngân nhĩ đến, tôi đã cảm thấy không đúng nên không ăn.

 

Nhưng Cố Viễn Phàm lại trúng kế.

 

Hai chúng tôi bị Lục Xán nhốt trong một căn phòng.

 

Cố Viễn Phàm ngâm mình trong bồn tắm lạnh lẽo, lạnh đến run người cũng không muốn chạm vào tôi.

 

Tôi nhìn Cố Viễn Phàm trong bồn tắm.

 

Gương mặt tuấn mỹ thêm vài phần u ám, tái nhợt.

 

Anh ấy sắc mặt trắng bệch, khóe mắt ửng đỏ, môi đỏ tươi như máu.

 

Làn da trắng lạnh vì động tình mà ửng hồng.

 

Cả người đẹp đến mức ma mị.

 

Có lẽ vì nhan sắc mê hoặc lòng người.

 

Hoặc có lẽ vì đã uống chút rượu.

 

Tôi cúi người hôn anh ấy.

 

Cố Viễn Phàm kinh ngạc run lên, rồi nâng mặt tôi lên đáp lại nụ hôn.

 

Cứ như vậy, hai chúng tôi vượt qua rào cản cuối cùng.

 

Ngày hôm sau, khi Lục Xán dẫn người xông vào, tôi đang trốn trong chăn của Cố Viễn Phàm.

 

Cố Viễn Phàm khăng khăng một mực rằng cả đêm chỉ có một mình anh ấy.

 

Lục Xán cũng không thể vén chăn anh ấy lên.

 

Sau khi mọi người đi rồi, Cố Viễn Phàm cũng chui vào chăn, cười với tôi rồi hôn tôi một cái.

 

"Tối qua là em chủ động, em phải chịu trách nhiệm."

 

Lúc đó anh ấy khăng khăng nói rằng đó là lần đầu tiên của mình, bị tôi "chà đạp" rồi.

 

Tôi bị anh ấy quấn lấy không còn cách nào, đành đồng ý sẽ chịu trách nhiệm.

 

Kể từ lần thân mật đó, hai chúng tôi không còn bất kỳ hành động vượt quá giới hạn nào nữa.

 

Cố Viễn Phàm vẫn ôn hòa dịu dàng, lặng lẽ ở bên cạnh tôi.

 

Chỉ là ánh mắt nhìn tôi thêm vài phần dịu dàng quyến luyến.

 

Giọng nói cũng tràn đầy tình ý.

 

Tôi vừa thoát khỏi dòng hồi ức.

 

Cố Viễn Phàm đột nhiên nhắn tin cho tôi.

 

"Chân anh đau, em có thể qua đây một lát không?"

 

Khi tôi đến phòng bên cạnh, liền thấy Cố Viễn Phàm đang tựa người vào đầu giường.

 

Tóc đen rối bời, thân hình gầy gò.

 

Trong phòng chỉ sáng một chiếc đèn ngủ nhỏ.

 

Dưới ánh đèn mờ ảo, gương mặt tuấn mỹ của Cố Viễn Phàm u ám tái nhợt.

 

Anh ấy một tay ôm lấy chân bị thương, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười khổ sở đầy áy náy.

 

Sắc mặt trắng bệch, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh.

 

"Xin lỗi đã làm phiền em, nhưng anh thật sự rất đau."

 

Cố Viễn Phàm nói chuyện yếu ớt.

 

Tôi lấy dầu xoa bóp từ trong tủ ra, xoa nóng trong lòng bàn tay rồi nhẹ nhàng xoa cho anh ấy.

 

Dầu xoa bóp tiếp xúc với da thịt, từ từ nóng lên.

 

Cơ thể căng thẳng của Cố Viễn Phàm dần dần thả lỏng.

 

Hơi thở cũng trở nên đều đặn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Anh ấy kiệt sức tựa vào vai tôi.

 

"Niệm Niệm, cảm ơn em."

 

Hai tay anh ấy ôm chặt lấy tôi.

 

"Niệm Niệm, em ghét bỏ anh như vậy sao? Ghét bỏ anh là một phế nhân ư?"

 

Giọng Cố Viễn Phàm vì căng thẳng mà hơi thở không đều.

 

Cố Viễn Phàm chưa từng hỏi tôi những lời như vậy.

 

Trước đây tôi nghĩ anh ấy không tự ti.

 

Tiếp xúc lâu rồi tôi mới phát hiện, thật ra anh ấy rất sợ.

 

Anh ấy sợ phải đối mặt với vấn đề này.

 

Nhưng anh ấy tốt như vậy, sao tôi có thể ghét bỏ anh ấy được chứ.

 

Tôi lắc đầu.

 

Cố Viễn Phàm vùi mặt vào hõm vai tôi.

 

"Vậy sao em lại không cần anh nữa? Em đã nói sẽ chịu trách nhiệm với anh mà."

 

Tôi do dự một chút.

 

"Cố Viễn Phàm, em đã đoạn tuyệt với nhà họ Lục rồi. Em biết anh sống ở nhà họ Cố không dễ dàng. Em..."

 

Nhà họ Lục vẫn có một sức ảnh hưởng nhất định.

 

Tôi sợ nhà họ Lục vì tôi mà gây khó dễ cho anh ấy thông qua nhà họ Cố.

 

Cố Viễn Phàm ôm chặt cánh tay tôi hơn.

 

"Niệm Niệm, em có yêu anh không?"

 

Cố Viễn Phàm hỏi một cách cẩn trọng.

 

Mặc dù chúng tôi đã có mối quan hệ thân mật nhất.

 

Nhưng tấm màn che này vẫn chưa ai vén lên.

 

"Cố Viễn Phàm, em không còn là thiên kim tiểu thư nhà họ Lục nữa. Bây giờ thân phận của em rất khó xử. Người nhà họ Lục đều bị em đắc tội hết rồi."

 

"Niệm Niệm."

 

Cố Viễn Phàm cắt ngang lời tôi.

 

"Em có yêu anh không?"

 

Nghe Cố Viễn Phàm cẩn trọng hỏi, lòng tôi mềm nhũn.

 

Túy Nguyệt Các - 醉月阁

Tôi im lặng không nói gì.

 

Cố Viễn Phàm cũng không thúc giục tôi, chỉ nhẹ nhàng nói:

 

"Niệm Niệm, anh rất thích em. Anh cảm thấy, em cũng thích anh. Trước đây em luôn né tránh chuyện tình cảm của chúng ta. Anh đã chờ, chờ đến khi em chịu mở lòng với anh. Nhưng bây giờ anh không muốn chờ nữa. Anh muốn một danh phận."

 

Giọng Cố Viễn Phàm mang theo sự cầu xin.

 

"Niệm Niệm, cho anh một danh phận đi.”

 

"Niệm Niệm, đừng, đừng không cần anh nữa, được không?"

 

Lúc này Cố Viễn Phàm giống như một chú chó bị ướt mưa.

 

Đôi mắt đẹp ướt át nhìn tôi.

 

Tôi không thể nói ra bất kỳ lời nhẫn tâm nào.

 

Tôi ôm chặt Cố Viễn Phàm.

 

"Em yêu anh."

 

Tôi cảm thấy hơi thở của Cố Viễn Phàm run rẩy.

 

"Cố Viễn Phàm, em..."

 

Lời còn chưa dứt, tôi đã bị anh ấy dùng môi chặn lại.

 

Nụ hôn của Cố Viễn Phàm dịu dàng mà kiềm chế, mang theo vài phần mừng rỡ vì đã tìm lại được.

 

Cho đến khi tôi thở dốc, trong mắt ngấn lệ, anh ấy mới dừng lại.

 

Trán Cố Viễn Phàm chạm vào trán tôi.

 

"Niệm Niệm, anh yêu em."

 

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com