Nhà Họ Lục Các Người, Tôi Không Cần!

Chương 6



7.

 

Ngày hôm sau khi tôi thức dậy, phát hiện Cố Viễn Phàm và mẹ nuôi đang ở phòng khách.

 

Mẹ nuôi sắc mặt âm trầm, Cố Viễn Phàm ngoan ngoãn ngồi một bên.

 

"Thưa dì, cháu biết Niệm Niệm là viên ngọc quý trên tay của dì. Dì chắc chắn không yên tâm giao Niệm Niệm cho một người tàn phế như cháu. Chân của cháu đang trong quá trình phục hồi chức năng rồi. Bác sĩ nói, cháu vẫn có cơ hội đứng lên. Cháu thề. Cháu nhất định sẽ một lòng một dạ với Niệm Niệm. Cháu sẽ đối tốt với cô ấy, sẽ yêu thương, che chở, chăm sóc cô ấy. Tuyệt đối không để cô ấy phải chịu một chút uất ức nào."

 

Thấy tôi đi ra, mẹ nuôi kéo tôi đến bên cạnh bà.

 

"Niệm Niệm, con nói thật với mẹ, con và cậu ấy có quan hệ gì?"

 

Tôi xoắn xuýt ngón tay, nhỏ giọng nói:

 

"Bạn trai ạ."

 

Nghe tôi nói vậy, Cố Viễn Phàm dường như thở phào nhẹ nhõm.

 

Mẹ nuôi nắm lấy cánh tay tôi.

 

"Có phải nhà họ Lục ép con không?"

 

Tôi lắc đầu.

 

"Không phải, con thích anh ấy."

 

Cuối cùng mẹ nuôi vẫn không đồng ý cho tôi và Cố Viễn Phàm ở bên nhau.

 

Khi tôi tiễn Cố Viễn Phàm ra về, anh ấy nắm tay tôi nói:

 

"Anh hiểu dì, ai lại nguyện ý nhìn con gái mình nâng niu từ bé gả cho một người tàn tật chứ."

 

Cố Viễn Phàm cười khổ một tiếng.

 

Tôi ngồi xổm xuống trước mặt anh ấy, xoa nhẹ lưng anh.

 

Cố Viễn Phàm chớp mắt, ôm tôi vào lòng.

 

"Niệm Niệm, anh sẽ không bỏ cuộc đâu. Anh sẽ nghĩ cách để dì chấp nhận anh."

 

Sau đó Cố Viễn Phàm thường xuyên đến nhà tôi.

 

Giúp mẹ nuôi nhặt rau, trò chuyện với bà.

 

Cố Viễn Phàm người đẹp, miệng lại ngọt.

 

Lại còn là một "trà xanh" chính hiệu, hễ không vừa ý là lại nhìn chúng tôi với vẻ đáng thương.

 

Tục ngữ có câu "người đưa mặt ra không ai đánh".

 

Mẹ nuôi lại là người mềm lòng, sao có thể kháng cự được cái tên "trà xanh" này.

 

Không lâu sau, chuyện tôi và anh ấy qua lại, bà cũng không nói gì nữa.

 

Chỉ là kiên quyết trước khi tôi tốt nghiệp không được kết hôn, cũng không được có con.

 

Mẹ nuôi còn đan cho Cố Viễn Phàm một chiếc áo len.

Túy Nguyệt Các - 醉月阁

 

Từ nhỏ tôi đã mặc áo len mẹ nuôi đan mà lớn lên.

 

Bà không biết đan những kiểu dáng thời thượng, nhưng đan rất cẩn thận.

 

Từng mũi kim đều tỉ mỉ.

 

Sợi len sau khi được trụng qua nước sôi thì phơi dưới nắng trở nên bông xốp mềm mại.

 

Khi tôi đưa áo len cho Cố Viễn Phàm còn có chút ngại ngùng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Dù sao anh ấy toàn mặc đồ hiệu mấy vạn tệ.

 

Kết quả Cố Viễn Phàm vừa nhận được đã mặc ngay vào người.

 

Tại biệt thự của Cố Viễn Phàm, anh ấy ôm tôi ngồi trong lòng.

 

"Viễn Phàm, nếu anh không thích thì không cần phải mặc đâu."

 

Cố Viễn Phàm giữ chặt c áo.

 

"Tấm lòng của dì, anh tất nhiên là thích rồi."

 

Cố Viễn Phàm ấn đầu tôi tựa vào vai anh ấy.

 

"Niệm Niệm, anh thật sự rất ngưỡng mộ em."

 

Tôi nghịch vành tai anh ấy, nhỏ giọng hỏi:

 

"Ngưỡng mộ em cái gì?"

 

"Niệm Niệm, em đến đây nhiều lần như vậy rồi, đã gặp người nhà anh bao giờ chưa?"

 

Tôi ngước đầu nhớ lại một chút, rồi lắc đầu.

 

Cố Viễn Phàm cười khổ một tiếng.

 

"Bọn họ đều đang chờ anh chết, kể cả mẹ anh.

 

"Niệm Niệm, anh thật sự rất ngưỡng mộ em, ngưỡng mộ em có một người mẹ yêu thương em."

 

Tôi ôm Cố Viễn Phàm vào lòng.

 

"Sau này mẹ em cũng là mẹ anh. Không cần khách sáo đâu."

 

Cố Viễn Phàm cười, ôm chặt eo tôi.

 

"Niệm Niệm, cuối cùng anh cũng có thể danh chính ngôn thuận ôm em rồi."

 

Nói xong Cố Viễn Phàm liền hôn tôi.

 

Tôi dùng hai tay chống vào n.g.ự.c anh ấy.

 

"Nhà họ Cố có gây khó dễ cho anh không?"

 

Cố Viễn Phàm thở dốc, vành tai đỏ bừng.

 

"Niệm Niệm, em không cần quan tâm đến bọn họ đâu."

 

Hai bàn tay nóng rực xoa nắn vùng eo mềm mại của tôi.

 

Cố Viễn Phàm ngước nhìn tôi, trong mắt đầy vẻ mơ màng.

 

"Niệm Niệm, thương anh đi mà."

 

Giọng Cố Viễn Phàm mang theo ý làm nũng.

 

Khóe mắt đỏ hoe, gò má cũng ửng hồng.

 

Làn da trắng lạnh lúc này hồng hào mềm mại.

 

Khiến người ta chỉ muốn nếm thử một miếng.

 

Trước vẻ đẹp này, tôi không thể kiềm chế được, cũng mặc kệ anh ấy muốn làm gì thì làm.

 

 

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com