Nha Hoàn Nhóm Lửa Của Gian Thần

Chương 1: 1



1

 

Ta là cô nương khỏe khoắn nhất trong thôn.

 

Mỗi cư dân của thôn Đồng Hoa đều được chia mười mẫu đất, ta làm xong phần đất của mình còn tiện tay làm giúp cả phần của Thôi đại ca. Vào lúc các cô chú trong thôn nghỉ ngơi, họ hay ngồi uống trà nhìn ta cày phần đất của Thôi đại ca mà giơ ngón tay cái tán thưởng.

 

"Thôi Xán, chúc mừng ngươi đã tìm được một người vợ tốt như Tân Hi."

 

"Nha đầu này được đó, còn khỏe hơn cả trâu trong thôn, có nàng ở đây thì ngươi còn lo gì về tiền học nữa chứ."

 

Thôi đại ca cười dịu dàng, cẩn thận sắp xếp lại sách vở, cầm khăn tới thân thiết lau mồ hôi giúp ta.

 

"Tân Hi, cày xong hai mẫu đất này thì nghỉ ngơi một chút đi."

 

"Hôm nay trời nắng to, muội đứng bên ngoài lâu như vậy sẽ bị cháy đen đó, đen hơn nữa thì chẳng khác nào than củi trong nhà bếp."

 

Ta ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời đang nóng hừng hực, lại quay sang nhìn Thôi đại ca trắng nõn đứng ở bên cạnh, vội vàng giục hắn vào trong lán tránh nắng.

 

"Huynh qua đây làm gì, mau về lán ngồi đi, cẩn thận bị nắng làm đen da."

 

Trước giờ Thôi đại ca luôn chu đáo, không để ta phải lo lắng bao giờ. Thấy ta sốt ruột, hắn lấy tay áo che mặt, chậm rãi trở về lều, còn không quên vẫy vẫy cuốn sách về phía ta.

 

"Tân Hi, muội cũng đừng vội quá, còn 3 giờ nữa mặt trời mới lặn, cứ từ từ cày, ta ở trong lán đọc sách chờ muội."

 

Ta nở nụ cười về phía Thôi đại ca, cánh tay lại vung lên tiếp tục cày ruộng. Ta tưởng cuộc sống sẽ cứ như vậy trôi qua cả đời. Ta cũng đã vạch ra sẵn tương lai trong đầu rồi. Hai năm nữa, khi Thôi đại ca đỗ khoa cử, ta cũng tới tuổi cập kê, chúng ta sẽ kết hôn.

 

Lúc ấy, hắn sẽ dạy học ở trong thôn, còn ta sẽ cày ruộng, nuôi heo, làm việc đồng áng. Chúng ta sẽ trải qua một cuộc sống hạnh phúc bên nhau suốt quãng đời còn lại.

 

Kết quả, trời không chiều lòng người, một cơn hạn hán nghiêm trọng chưa từng thấy trong suốt thập kỷ qua ập đến. Cả một năm trời không mưa, con sông nhỏ trong thôn khô cạn trơ đáy, hoa màu trên ruộng cũng c.h.ế.t vì thiếu nước.

 

Các hán tử khỏe mạnh trong thôn vì kiếm tiền nuôi gia đình mà thi nhau ra ngoài làm thuê, chỉ còn lại mình Thôi đại ca vẫn ở lại để đi học. Hắn đói đến mức chỉ còn da bọc xương, môi cũng nứt nẻ nhưng nhất quyết không chịu đi.

 

"Tân Hi, đời này ta nhất định phải thi đỗ tú tài."

 

"Ta không giống các người, các người không có kiến thức chỉ có thể làm trâu làm ngựa cho người khác, ta sẽ không bao giờ như vậy."

 

"Cha ta là một tú tài, từ nhỏ đã dạy ta học chữ."

 

"Ta sinh ra chính là để thi tú tài, ta có c.h.ế.t đói cũng không đi làm những công việc mệt nhọc bẩn thỉu kia, vấy bẩn một thân học thức của ta!"

 

Từ nhỏ Thôi đại ca đã kiêu ngạo, có nhiều tri thức, mặc dù mãi cho đến nay vẫn chưa thi đỗ.

 

Nhưng ta tin rằng một ngày nào đó hắn chắc chắn có thể trở thành tú tài đầu tiên có thể dạy học ở trong thôn.

 

"Thôi đại ca, huynh yên tâm, huynh cứ tiếp tục việc học, còn có ta ở đây!"

 

"Ta rất khỏe mạnh, công việc gì cũng làm được."

 

"Mặc dù trước mắt không thể làm ruộng, nhưng trong thôn vẫn có địa chủ thuê người làm."

 

"Ta nhất định có thể trúng tuyển, huynh chỉ cần chờ ta đem bạc về là được!"

 

Thôi đại ca cảm động rớt nước mắt, nắm lấy tay ta tỏ vẻ quan tâm.

 

"Tân Hi à, địa chủ kia là một Chu Bái Bì*, cho dù muội khỏe mạnh thì hắn cũng sẽ không đưa cho muội số bạc mà muội nên có, muội lại thật thà như vậy, chắc chắn sẽ bị thiệt thòi."

 

(*) Chu Bái Bì là nhân vật cường hào ác bá trong truyện "Tiếng gà gáy lúc nửa đêm" của tác giả Cao Ngọc Bảo. Để bóc lột người lao động hắn ta giả tiếng gà gáy lúc nửa đêm để yêu cầu người ta phải ra đồng làm việc

 

Ta nghĩ nghĩ một lát thấy cũng đúng. Chuyện lừa gạt nào Chu Bái Bì kia cũng có thể làm.

 

Thôn dân từng đi làm công ở nhà bọn họ khi trở về không ai là không mắng chửi.

 

"Thôi đại ca, vậy huynh nói xem nên làm thế nào bây giờ?"

 

Thôi đại ca kéo ta tay ngồi xuống một cái ghế dài, tận tình khuyên nhủ:

 

"Tân Hi, ta nghĩ thế này đi."

 

"Nếu đều là làm thuê, sức của muội lại khỏe như vậy, sao cứ phải làm ở trong thôn?"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nha-hoan-nhom-lua-cua-gian-than/1.html.]

"Ta nghe một học trò vào kinh dự thi năm ngoái nói, trong kinh thành có một vị Thượng thư, quanh năm bốn mùa đều tuyển người làm."

 

"Quan trọng nhất đó là tiền lương cực kỳ cao, còn cao hơn cả so với thái giám hầu hạ hoàng thượng trong cung."

 

"Nếu muội đi đến đó, trong vòng 1 năm là có thể nở mày nở mặt về làng."

 

"Đến lúc ấy, tiền cưới hỏi của chúng ta cũng có, mà tiền để ta lên kinh dự thi cũng có."

 

"Muội cũng không cần phải đi ra ngoài làm thuê nữa, chỉ cần ở nhà cày ruộng, nuôi heo, sinh con dưỡng cái và chăm sóc cho ta, muội thấy được không?"

 

Thôi đại ca đọc nhiều sách, kiến thức rộng rãi, ta tin tưởng vào tầm nhìn của hắn.

 

Vì vậy, ta mất cả đêm gia cố đế giày, mang theo một cái túi nhỏ, cầm mấy cái bánh nướng cứng ngắc bắt đầu quãng đường dài hai tháng để vào kinh.

 

Theo như lời của Thôi đại ca, quản gia của phủ Thượng thư đúng thật là treo ở đầu đường tấm bảng tìm kiếm người làm. Nhưng khiến người khác càng bất ngờ hơn là những cô nương tới ứng tuyển ai ai cũng xinh đẹp như hoa, quản gia kia lại chẳng thèm liếc mắt tới, ngược lại chọn trúng ta trong đám người.

 

Cho đến tận khi đã vào phủ, ta mới ngơ ngác hỏi quản gia:

 

"Đại gia, tại sao những cô nương kia xinh đẹp như vậy mà ngài không chọn, lại chọn ta chứ?"

 

Quản gia vuốt vuốt bộ râu, tỏ ra cao thâm khó dò:

 

"Chỉ có ngươi lớn... có khí chất thích hợp nhất cho việc nhóm lửa!"

 

2

 

Ta trở thành nha đầu nhóm lửa của phủ Thượng thư, mỗi một tháng nhận một lượng bạc.

 

Bởi vì ta khỏe như trâu, lại rất chăm chỉ làm việc, rảnh tay không có việc là lại giành làm việc thay người khác cho nên mối quan hệ của ta trong hậu viện rất tốt.

 

Hôm ấy sau giờ Ngọ, ta đang quét sân bằng một cây chổi còn to hơn cả người.

 

Hôm qua, cô nương phụ trách việc xách nước - Tiểu Thúy được phân công đi phục vụ đại nhân ở tiền viện. Nàng vui vẻ cắn hạt dưa cả buổi chiều, nhổ vỏ vào các kẽ hở của gạch trên sân. Đây là lý do ta phải hì hục quét tước hơn một giờ mà vẫn chưa xong.

 

Lúc trù nương gọi ta đi nhóm lửa cũng là lúc một đám mặc đồ đen vàng đang kéo một vật gì đó từ tiền viện tới hậu viện. Ta thấy bộ đồ kia trông khá đẹp, khiến người mặc nhìn vai rộng eo hẹp, trông hết sức oai vệ. Ta nảy ra ý nghĩ mua cho Thôi đại ca một bộ bằng tiền công của mình. Nếu hắn mặc bộ xiêm áo ấy tham gia thi cử thì chắc sẽ có thêm vài phần khí thế.

 

Nhưng nhìn một lúc, tới khi đám người đi đến trước mặt, ta chợt sững sờ nhận ra, thứ bọn họ kéo đâu phải là một món đồ?

 

Đó là Tiểu Thúy!

 

Chiếc áo vải bông mới thay của Tiểu Thúy bị roi quất đến mức nát tươm, m.á.u tươi nhuộm đỏ cả họa tiết ban đầu, khuôn mặt nàng ta tái nhợt lại tím tái, đôi mắt trợn trừng trừng....

 

"Tiểu Thúy, ngươi sao vậy?"

 

Ta tiến về phía trước một bước, bị thị vệ dẫn đầu ngăn lại, hắn liếc nhìn ta một cái rồi lại vội vội vàng vàng đi mất.

 

Lúc nhóm bếp, trù nương mới nói cho ta. Đêm qua Tiểu Thúy bỏ thuốc vào trà an thần của đại nhân, muốn bò lên giường. Sau khi đại nhân phát hiện đã không cho nàng ta được c.h.ế.t một cách nhanh chóng, ra lệnh cho thị vệ đ.á.n.h suốt cả đêm, tới sáng thì tắt thở...

 

Ta lại nhớ tới đôi mắt trợn trừng của nàng. Thảo nào không đáp lại lời của ta, thì ra là đã bị đánh chet.

 

Trù nương lại kể với ta rằng đại nhân tên là Hà Húc, là quan Thượng thư trẻ tuổi nhất từ xưa đến nay. Tiếc là thanh danh không tốt, nhân phẩm cũng vậy, chẳng những yêu tiền như mạng mà lòng dạ cũng rất ác độc. Nhưng vì vẻ ngoài quá nổi bật nên vẫn rất được nữ nhân yêu thích.

 

Nha hoàn vào phủ thi nhau nhào tới, c.h.ế.t một người lại có người khác nhanh chóng thế chỗ.

 

"Đã nhiều người c.h.ế.t như vậy rồi mà tại sao các nàng vẫn nhào đến cơ chứ?"

 

Trù nương vừa giơ cái muôi vừa dùng lực lắc chảo, giọng nói oang oang như chuông đồng, làm màng nhĩ của ta rung lên từng hồi.

 

"Haiz, con người không phải đều như vậy sao? Thất bại của người khác thì liên quan gì đến mình? Ai mà không cảm thấy mình khác biệt với người khác chứ?"

 

"Hơn nữa, nếu cố một chút, chim sẻ biến thành phượng hoàng, một khi đã vào thành, làm gì còn ai quay trở lại thôn sống cuộc sống không có tiền đồ chứ..."

 

Ta muốn!

 

Vừa nghĩ tới Thôi đại ca đói đến da bọc xương, ta lại thấy lòng mình chua xót như có mũi tên găm vào. Không biết trong hai tháng ta tới đây, Thôi đại ca đã ăn uống như thế nào, thím hàng xóm bên cạnh có lòng tốt giúp đỡ hắn một chút không...

 

Nghĩ đến đó, ta lại càng ra sức nhóm lửa. Ta muốn ra sức làm việc, cố gắng làm việc!

 

Vừa nhận lương ta sẽ lập tức gửi về, nhất định không thể để cho Thôi đại ca sốt ruột.