Nha Hoàn Nhóm Lửa Của Gian Thần

Chương 2



3.

 

Nhưng chưa đợi ta nhận được lương tháng. Quản gia đã tìm tới.

 

"Tiểu Hắc, đến đây."

 

Quản gia đứng vịn tường trong sân gọi, gọi rất lâu nhưng không ai đáp lời. Ta nhìn quanh bốn phía, dù tới đây đã hai tháng nhưng không nhớ ai có tên là tiểu Hắc.

 

"Đừng có nhìn nữa, ngươi, cái người đen đen đó, đúng, ngươi, chính là người đen nhất ở đây."

 

Ta thả cái rìu chẻ củi xuống, xoa xoa tay vào quần áo rồi đi tới.

 

"Ta đây, ngài tới phát tiền công sao?"

 

Quản gia nhìn ta như nhìn một đứa ngốc, giọng nói mềm mỏng hơn so với lần đầu tiên gặp mặt.

 

"Hắc Tử, có muốn kiếm thêm nhiều tiền công hơn không?"

 

Đương nhiên là muốn, ta gật đầu thật mạnh. Thôi đại ca vẫn còn chờ ta kiếm tiền trở về kết hôn và đi thi kia kìa.

 

"Hắc Tử, bây giờ ta đang có một việc rất tốt, có thể kiếm được tiền công cao gấp mấy lần, đồng ý làm không?"

 

"Ta đồng ý, ta rất khỏe mạnh, việc gì cũng có thể làm được!"

 

Quản gia hài lòng, "Có đồng ý đi hầu hạ đại nhân ở tiền viện không?"

 

Cái này...

 

Ta xoa xoa tay, thành thật đáp, "Không muốn, hắn giet người, ta còn phải về thôn để lập gia đình nữa..."

 

Quản gia còn hài lòng hơn, kéo ta đến tiền viện.

 

"Nói hay lắm, vậy chọn ngươi!"

 

"Ngươi cũng không phải sợ, đại nhân của bọn ta không khó hầu hạ như vậy đâu."

 

"Chỉ cần ngươi không bò lên giường, không quyến rũ ngài..."

 

Quản gia vừa nói vừa quan sát đánh giá ta, cười híp mắt:

 

"Hắc Tử, sau này lương tháng của ngươi tăng lên năm lượng, làm đủ ba năm, ta bảo đảm ngươi sẽ nở mày nở mặt quay về thôn lập gia đình."

 

"Nhưng nếu ngươi dám bò lên giường, chẳng những không nhận được bạc, đến cả mạng nhỏ cũng không còn!"

 

Năm lượng bạc!

 

Còn có chuyện tốt như vậy sao?

 

Ta vỗ n.g.ự.c lớn tiếng đáp "Đại gia, ngài yên tâm, ta đã có vị hôn phu, có chet ta cũng không bò lên giường của đại nhân!"

 

4

 

Ba giờ sáng, ta đã đợi tới mức hai mắt dính chặt vào nhau. Hà Húc mới lững thững nâng con ưng đen trên tay trở về phủ. Quản gia khom lưng cười áy náy, "Đại nhân, kẻ được đưa tới lần này sẽ tuyệt đối an phận, chắc chắn ngài sẽ hài lòng."

 

"Ồ, đây không phải người sao?"

 

"Không không không, những kẻ khi trước đều ỷ bản thân có vài phần sắc đẹp nên mới không an phận."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

 

"Lần này, người kia rất xấu xí, lại biết tự lượng sức mình."

 

"Trước khi tới, nàng đã thề với trời, nói bản thân xấu xí làm cho người khác tức lộn ruột, ngày thường cũng không dám soi gương, nàng có c.h.ế.t cũng không dám dính đến đại nhân."

 

"Huống chi, nàng đã có vị hôn phu trong thôn, dáng dấp xấu xí lại sợ bị vứt bỏ như vậy, nàng sẽ không dám làm bậy đâu."

 

Ta bĩu môi, tức giận nhìn quản gia. Nói cái gì vậy? Ai xấu xí không dám soi gương?

 

Vừa đi vừa nói, hai người đã tiến tới gần. Nam nhân này cao lớn thẳng tắp, mặc áo choàng màu xanh đậm, thắt lưng ngọc bích quấn quanh eo, ngũ quan sâu thẳm, vẻ mặt lười biếng lạnh nhạt. Hắn nâng mí mắt nhìn ta một cái, dung mạo tuấn tú hoa nhường nguyệt thẹn, trông có vài phần tùy tiện phóng túng.

 

Ông trời ơi, trông còn đẹp trai hơn cả Thôi đại ca.

 

"Đen đến như vậy, không phải nô lệ ở Côn Lôn đó chứ? Phủ ta không giữ người dị tộc."

 

"Có hộ tịch đầy đủ, là người thôn Đồng Hoa, nơi đó gặp đại hạn, nàng mới lên kinh để kiếm miếng cơm."

 

Hà Húc ngồi xuống ghế, lười biếng đùa nghịch con chim ưng.

 

"Dáng dấp bổn quan có đẹp không?"

 

Hả?

 

Ta nhìn hắn cười một cách không đứng đắn, lui về phía sau một bước, siết chặt đai lưng, dối lòng đáp:

 

"Đại nhân, nhà ta đã định xong hôn sự rồi, Thôi đại ca của ta sau này phải thi công danh, trông còn tuấn tú hơn cả đại nhân, trong lòng ta chỉ có mình hắn!"

 

Quản gia nghe xong lập tức giơ ngón tay cái về phía ta, ta cảm thấy mình đã trả lời đúng, yên tâm nhe răng cười. Ánh mắt của Hà Húc cuối cùng cũng rời khỏi con chim ưng, nhìn vào mặt ta. Ngay sau đó, hắn chớp mắt hít một hơi thật sâu, giọng nói có vẻ phiền muộn:

 

"Sau này lúc hầu hạ thì tìm một mảnh vải che mặt lại, đi ra ngoài!"

5

 

Cái tên Hà Húc này rất khó hầu hạ.

 

Nhiều chuyện lại độc miệng, một chút không hài lòng là công kích cá nhân.

 

Nhưng vì Thôi đại ca, ta cắn răng chịu đựng.

 

Nửa tháng sau, thư của Thôi đại ca cuối cùng cũng tới.

 

【Tân Hi, đại tẩu hàng xóm đã hết lương thực rồi, ngọn đèn dầu của ta cũng không sáng được nữa, khi nào thì gửi bạc về? 】

 

Đọc thư xong mà lòng ta như lửa đốt. Ta đi đường khoảng hai tháng, lại ở trong phủ hơn hai tháng nữa. Ngày nào ta cũng ăn no mặc ấm, gần đây còn béo lên một ít, nhưng Thôi đại ca của ta...

 

Ta càng nghĩ càng khó chịu, lại nhớ đến lời quản gia nói sau khi phủ phải làm đủ ba tháng mới được phát tiền công, còn tận mười mấy ngày nữa, ta sốt ruột tới mức bật khóc.

 

Hôm nay lại trùng hợp là ngày hưu mộc của Hà Húc, khi không lên triều hắn chỉ thích đứng ở trong viện cho chim ưng của hắn ăn. Một người một ưng, mắt lớn trừng mắt nhỏ, cứ nhìn như vậy liên tiếp hai ba giờ.

 

Chắc là do ta khóc hơi to, bị Hà Húc nghe thấy.

 

"Bị sự xấu xí của bản thân dọa tới khóc à?"

 

Ta mờ mịt ngẩng đầu, bỗng nhiên nghĩ đến việc ta vừa nhìn trộm vào cái gương vàng của Hà Húc.

 

Ta sợ nó bị gỉ nên hà hơi lau rất lâu.

 

Chắc đã khiến hắn hiểu lầm...