24
Trên con phố đông đúc, thu quế bay khắp nơi. Ta đứng trong đám đông, nhìn chiếc xe tù chở Hà Húc từ từ đi qua giữa phố. Trên xe, Hà Húc nửa tháng không gặp cả người mặc quần áo tù nhân, bị xiềng xích trói vào trên thân xe, đầu đội gông xiềng, tóc đen tán loạn.
Bách tính chen lấn nhau móc từ trong giỏ ra trứng thối, cải trắng, hung dữ ném về phía hắn. Trứng thối chạm vào người hắn lập tức vỡ tan, trượt theo mi mắt hắn, nhuộm bẩn bộ y phục tù nhân.
Bỗng nhiên ta nhớ tới lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, thiếu niên bước chậm trong đình viện, cả người đầy hơi thở phóng khoáng. Chưa đến hai năm, không ngờ đã cảnh còn người mất...
Nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, sợ làm người khác chú ý, ta len lén lau đi. Chen ngược ra bên ngoài, nhanh chóng quẹo qua đường phố, tìm một chỗ không người, tựa vào tường há mồm thở dốc.
Có tiếng lá cây lao xao ở phía trên đỉnh đầu, ta lập tức ngẩng lên, bốn mắt nhìn nhau cùng với ám vệ đại ca.
25
"Hắc Tử, không phải cô đi rồi sao?"
Ta đưa Tiểu Tam trở về phòng nhỏ của ta, đó là một căn nhà nhỏ ngay tại ngoại ô.
"Ta vốn muốn đi, nhưng lúc ra khỏi thành thì nghe nói đại nhân xảy ra chuyện, ta lại quay trở lại."
Tiểu Tam thở dài, treo ngược mình trên xà nhà, ôm chặt vai.
"Lúc ngài ấy không muốn cho cô đi thì cô cứ đòi đi, lúc hắn muốn cô đi thì cô lại không đi, cô cái người này, thật kỳ quái."
"Ám vệ đại ca, sao đại nhân lại xảy ra chuyện? Nói cho ta biết, phải tốn bao nhiêu tiền để cứu ngài ấy? Ta vẫn còn một ít tiền ở đây, ta sẽ đưa hết cho ngài."
Tiểu Tam nhảy xuống từ trên xà nhà, vịn bàn tiến tới trước mắt ta nhìn ta như nhìn một đứa ngốc.
"Hắc Tử, cô biết ngài ấy phạm tội gì không?"
"Còn nói đến tiền, chính vì ngài ấy quá nhiều tiền nên bệ hạ mới muốn g.i.ế.c ngài ấy. Cô có thời gian thì cầm tiền chạy mau đi, đừng để ý đến nữa. Những năm này ngài ấy cũng sống đủ rồi, c.h.ế.t thì chết."
"Vậy sao huynh không đi?"
Tiểu Tam bất đắc dĩ cười cười, đáy mắt có ánh sáng nhỏ vụn.
"Hai chúng ta không giống nhau. Ta đã chăm sóc ngài ấy nhiều năm, khó khăn lắm mới bảo vệ tới lớn như vậy. Nếu ngài ấy chết, ta phải nhặt xác nữa chứ, sau đó làm thịt tên khốn đã hại ngài ấy rồi cầm chỗ bạc ngài ấy cho ta sống sung sướng suốt quãng đời còn lại."
"Ai hại ngài ấy?"
"Dù sao ngài ấy cũng sắp chết, nể tình ngươi quay lại vì ngài ấy, ta nói cho cô vậy."
26
Hà Húc không phải họ Hà. Hắn vốn dĩ họ Lục, Lục Tiếu cha hắn vì tư thông với địch và có ý đồ tạo phản nên bị g.i.ế.c chết. Mà trước khi Lục Tiếu bị phát hiện cấu kết với địch bán nước thì ông là Uy Đình tướng quân tiếng tăm lẫy lừng của bổn triều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nha-hoan-nhom-lua-cua-gian-than/10.html.]
Lục Tiếu cực kỳ giỏi trong việc dẫn binh đánh trận, đã nhiều lần chỉ huy quân lính đánh bại kẻ địch, không gì cản nổi, dân chúng cực kỳ tin tưởng và kính trọng. Nhưng ngay cả vị tướng được dân chúng yêu mến này cũng bị buộc tội phản quốc sau khi giành chiến thắng trong trận chiến cuối cùng của cuộc đời. Toàn bộ 516 thành viên trong gia đình ông, bao gồm cả đích trưởng công chúa kết hôn với Lục Tiếu, đều bị tàn sát.
Tiểu Tam nói, sau khi thánh chỉ giáng tội đưa tới Lục phủ, Lục tướng quân từ chối nhận tội, ông muốn viết thư trần tình. Nhưng thái giám tới truyền chỉ lại đoạt lấy cây bút, xé giấy của ông, khuyên ông mau chịu chết.
Mẹ của Hà Húc, trưởng công chúa được đương kim Thánh Thượng thương yêu nhất, quỳ xuống đất dập đầu với tên thái giám, chỉ vì cầu xin hắn đưa bà đến gặp hoàng huynh một lần. Nhưng thái giám nhấc chân đá lên đầu trưởng công chúa, hung ác nói:
"Bệ hạ quả thật có lời nhắn nhủ với công chúa, nói rằng nếu công chúa còn để ý đến tình huynh muội trước kia, thì nên tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t Lục Tiếu và đứa con trai phản nghịch của hắn, để giải tỏa nỗi lo lắng của Bệ hạ!"
Lúc này Lục tướng quân mới hiểu được, gì mà tư thông với địch bán nước, chẳng qua thời thế thái bình mà ông công cao át chủ, hoàng gia muốn ông biến mất mà thôi. Ông dùng giáo đ.â.m c.h.ế.t tên hoạn quan đã sỉ nhục vợ mình, dẫn theo hơn trăm lính canh trong phủ chiến đấu một ngày một đêm ngoài cổng để đấu tranh tìm một con đường sống cho người nhà.
Lục Tiếu đánh lui từng đợt cấm vệ. Khi c.h.ế.t trên người ông bị cắm đầy cung tên, thủ vệ của ông thì cho tới lúc c.h.ế.t vẫn canh giữ ở phạm vi mười bước xung quanh ông. Mà bên ngoài Lục phủ, t.h.i t.h.ể cấm vệ chất thành từng đống...
"Trưởng công chúa thì sao?"
Tiểu Tam buông thõng mắt, "Công chúa biết rằng chỉ cần bà còn sống thì tiểu công tử không thể trốn thoát."
"Bà giao tiểu công tử cho người làm vườn trong phủ và dẫn người trở về để câu giờ cho công tử."
"Nhưng công chúa cành vàng lá ngọc, Lục tướng quân còn không ngăn nổi, bà có thể làm được gì chứ?"
"Triều đình muốn g.i.ế.c hết người Lục gia, tiểu công tử nhất định phải chết."
"Sau đó thì sao?"
"Cũng may người làm vườn kia có đứa con trai lớn ngang tiểu công tử. Vì báo đáp ân tình của một nhà tướng quân mà thay đổi xiêm áo của hai đứa trẻ, tự tay g.i.ế.c con trai mình vứt ở ven đường, người của triều đình cho rằng người làm trong phủ vì mạng sống mà bỏ tiểu công tử lại, mang t.h.i t.h.ể tiểu công tử về, không đuổi nữa."
Tiểu Tam dùng sức xoa xoa khóe mắt, nói tiếp: "Sau vài năm, công tử trải qua cuộc sống rất khổ cực. Người làm vườn kia không có bản lĩnh gì để nuôi hắn, chỉ có thể làm vài công việc chân tay. Sống qua ngày còn khó khăn, hắn luôn trong tình trạng ăn không đủ no mặc không đủ ấm. Có lúc còn đói tới độ cướp cả đồ ăn của chó, cũng vì vậy mà suýt nữa bị chủ của con ch.ó đánh chết."
"Hắc Tử, cô có biết rằng khi một người không có quyền lực, cuộc sống của hắn còn tệ hơn cả một con ch.ó không? Mạng của hắn không đáng giá bằng một bữa ăn của chó."
Sau đó, Hà Húc bắt đầu trốn bên ngoài trường, nghe lén phu tử dạy học. Người làm vườn nói với hắn, cách duy nhất để thành công là vào triều. Mặc dù, triều đình là nơi không có nhân tính nhất.
Hà Húc tuổi còn nhỏ cười một tiếng: "Vậy ta sẽ làm người không có nhân tính nhất trong đó."
Nếu cả Lục gia trung liệt mà còn rơi kết quả này, Hà Húc hắn muốn trở thành gian thần lớn nhất trên đời, đổi trắng thay đen, muốn triều đại thịnh thế thối rữa này sụp đổ.
"Hắn thi đỗ Trạng nguyên năm mười bốn tuổi. Trên đại điện, người khác đều thảo luận về đạo trị quốc, chỉ có hắn là nói với hoàng đế, cậu của hắn, rằng thịnh thế an ổn, nên vui chơi khi còn có thể."
"Bệ hạ giận dữ, không cho phép hắn vào triều. Nhưng sau đó lại len lén cho triệu hắn vào cung, hỏi hắn vui chơi như thế nào?"
Có lẽ là do bản tính, bất kể Hà Húc có nói lời khoa trương thế nào, Bệ hạ cũng đều rất thưởng thức. Trong lòng Bệ hạ, bên ngoài không lo, bên trong không phiền não. Nửa đời trước tranh giành quyền lực, giờ là lúc hưởng thụ.
Hà Húc dẫn hắn đến nơi gió trăng, tìm kiếm những hoa khôi xinh đẹp ở khắp nơi. Hắn thậm chí còn xây dựng một khu vườn cách ngoài thành ba mươi dặm. Mỗi tháng đưa tới 1.500 cân gỗ dâu tằm, hơn 100 cân than trắng, 200 cân than hồng, 12 mỏ bạc, 100 cân than đen và 200 cân than tốt mỗi tháng để làm thuốc trường sinh bất lão cho Bệ hạ.
Những khoản này tiêu xài hoang phí, quốc khố không chống đỡ nổi. Bệ hạ liền bày mưu tính kế để Hà Húc hốt bạc, Hà Húc vui vẻ đáp ứng. Vì để hốt bạc dễ dàng hơn, Bệ hạ đã ban cho Hà Húc chức Hình bộ Thượng thư.