21
Mấy ngày tiếp theo, Hà Húc luôn không cho ta sắc mặt tốt, lúc dùng bữa cứ luôn chọn ba lựa bốn.
"Thịt quá mỡ."
"Canh quá nhạt nhẽo, qua loa lấy lệ với ai đó."
"Ôi chao, hôm nay không kiếm tiền cho đàn ông nên ngay cả tâm trạng nấu ăn cho Hải Đông Thanh cũng không còn."
"Nhìn món canh này xem, sao ngươi không mặn c.h.ế.t Bổn quan đi?"
"Muốn đi thì ngươi cứ nói thẳng, ngươi tốn công như vậy làm gì?"
"Ôi chao, thật không thể tin được, trước kia nói một chút còn cười ngốc nghếch, bây giờ nói một chút mắt lại đỏ hoe, vậy ra là ta bắt nạt ngươi sao?"
...
Hà Húc không chỉ nhìn ta không vừa mắt, mà nhìn ai cũng vậy. Dăm ba ngày sau, ám vệ đại ca mò tới phòng của ta.
"Hắc Tử."
Ta chìm trong giấc ngủ sâu, bị dọa giật b.ắ.n mình, nếu không phải ám vệ đại ca có thân thủ nhanh nhẹn thì đã bị ta dùng một chưởng đập văng vào tường rồi.
"Sao vậy? Hơn nửa đêm rồi, có việc gì sao?"
Ám vệ đại ca cả người đen thui, lại còn đứng ở trong bóng tối theo thói quen. Hơn nửa đêm thấy được cảnh tượng như vậy thật khiến người khác rùng mình.
"Hắc Tử, bao nhiêu tiền mới có thể khiến cô ở lại, cô ra giá đi."
Ta...
"Xảy ra chuyện gì sao?"
Ám vệ đại ca đặt m.ô.n.g ngồi xuống, nốc một bầu trà lạnh.
"Trước kia đại nhân ca hát, hát hai ba câu là ngừng."
"Không biết mấy ngày nay bị làm sao, ban đêm không ngủ mà cứ hát hò, mấy lời bài hát phóng túng ướt át như vậy người đứng đắn nào mà chịu nổi?"
Ta gãi đầu một cái: "Không phải cũng dễ nghe lắm sao?"
Ám vệ liếc mắt: "Đó là bởi vì cô nghe không hiểu!"
"Hắc Tử, ta xin cô, cô đồng ý với ngài ấy, ở lại đi, ta đưa một nửa chỗ của cải của ta kiếm được mấy năm này cho cô có được không?"
Ta cắn cắn môi: " Nhưng... Ta vẫn muốn trở về thôn..."
Ám vệ đại ca hít sâu một hơi, chợt đứng dậy: "Được, cứ coi như ta chưa từng đến đây đi. Nếu ta nổ tung mà chết, bạc của ta được giấu sâu hai thước dưới gốc cây thứ ba mươi tám trong phủ. Cô có thể đào nó lên làm của hồi môn!"
Nói xong cũng không quay đầu lại mà đi mất.
Hai ngày sau, Tôn thị vệ cũng tới. Hắn dè đặt đưa cho ta một hộp điểm tâm, hết sức cẩn thận nói:
"Hắc cô nương, năm đó không phải đại ca không muốn nói cho muội, thật sự là vì khi ấy muội còn nhỏ tuổi, đại ca sợ làm tổn thương tâm hồn nhỏ bé của muội."
"Hiện giờ đại ca không nói cho muội bởi vì muội đã tự mình chứng kiến rồi, hơn nữa, phát hiện sớm là một chuyện tốt."
"Đàn ông tốt trong thành này còn nhiều lắm, ngươi cần gì phải vì một tên đàn ông mắt mù mà từ bỏ cuộc sống tươi đẹp?"
"Không đáng, muội nghe đại ca, rất không đáng!"
Ta đẩy trả điểm tâm trở về: "Tôn đại ca, ý tốt của ngài ta nhận, nhưng tâm ý ta đã quyết, ta nhất định phải đi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Tôn thị vệ gật đầu: " Được, nếu muội nói như vậy, đại ca phải phân tích cho muội biết, còn nhớ chỗ thịt bò khô ban đầu muội làm không?"
Ta gật gật đầu, không biết vì sao hắn lại nói tới điều này.
"Chỗ thịt bò ấy ít nhất đã bỏ cả nửa cân thuốc xổ không chừng. Muội nói cho đại ca, liền cho đại ca, đại ca có từ chối muội không?"
Ta lắc đầu một cái.
"Thấy sự chênh lệch chưa? Đây chính là chênh lệch."
"Đại ca biết rõ ăn vào sẽ đau bụng, nhưng đại ca thấy muội còn nhỏ nên vẫn không do dự mà ăn."
"Không những đại ca tự ăn mà còn kéo Tiểu Tam ăn chung, hai ta đều đau bụng tận năm ngày."
"Đến như vậy mà hai ta còn không từ chối muội, muội nhìn lại bản thân đi, tại sao bây giờ lại nhẫn tâm từ chối đại ca?"
Tiểu Tam là ám vệ đại ca, đứng hàng thứ ba trong phủ.
"Tôn đại ca ta..."
"Hắc cô nương, muội đừng nói nữa. Muội suy nghĩ lại đi, nếu muội nghĩ thông suốt thì ở lại, sau này bất kể muôi đổ vào thịt bò khô mấy cân thuốc xổ, đại ca đều ăn!"
Nói xong phất tay một cái, tiêu sái rời đi.
22
Mấy ngày sau, không khí trong phủ ảm đạm đi nhiều. Đột nhiên Hà Húc bị công việc quấn thân, ít khi trở về phủ. Tôn Tam hai vị đại ca này có ý kiến với ta, cũng không thèm để ý đến ta. Cả ngày không có chuyện gì để làm nên ta chỉ có thể chơi với chim ưng.
Đêm ngày thứ bảy, Hà Húc trở về phủ.
Đây là lần đầu tiên trong nhiều năm qua ta nhìn thấy dáng vẻ hắn bước đi vội vã, vẻ mặt nóng nảy. Hắn kéo cổ tay ta lôi vào trong nhà, móc từ n.g.ự.c ra một xấp ngân phiếu dày đưa tới, vẻ mặt nghiêm túc:
"Không phải muốn trở về thôn làm ruộng sao? Đúng lúc, sáng sớm mai ngươi đi luôn đi."
"Xe ngựa ta đã cho người tìm xong rồi. Phu xe sẽ đưa ngươi về thôn Đồng Hoa. Sau này ngươi không còn liên quan gì đến phủ Thượng thư nữa."
Ta nhìn một xấp ngân phiếu không rõ nguyên do: "Đại nhân có ý gì, ta còn chưa trả đủ tiền ứng trước, ngài không cần trả tiếp tiền công cho ta..."
Hà Húc mất kiên nhẫn, đẩy ta đi ra ngoài, "Với bộ dạng xấu xí này của ngươi, Bổn quan đã sớm nhìn chán rồi, cho ngươi ít bạc coi như là tiền bồi thường ngươi ở trong phủ hai năm và mất đi vị hôn phu. Đi nhanh lên đi, cầm tiền trở về mua một căn nhà, không chừng còn có đàn ông vì ham tiền mà vừa ý ngươi."
"Không phải mà đại nhân, ta dù có đi cũng không cần bạc của ngài..."
Nhưng Hà Húc căn bản không cho ta cơ hội từ chối, hắn nháy mắt ra dấu với ám vệ đại ca.
Ám vệ xách cổ ta ra khỏi nội viện, còn không quên đóng cửa lại.
23
Trời còn chưa sang, Tôn đại ca đã ném cả ta và hành lý lên xe ngựa.
"Hắc cô nương, đi nhanh lên, trở về sống qua ngày thật tốt, sau này đừng vào kinh nữa."
Ta ngơ ngác lắc lư theo xe ngựa, cho đến khi ra cổng thành, mới nghe được mấy tên gác cổng trò chuyện:
"Người xưa nói cấm có sai, cây đổ bầy khỉ tan, trước kia phủ Thượng thư đông như trẩy hội, hôm nay ngã một cái, ai ai cũng hận không thể đạp lên một cước."
"Hà Húc kia cũng chẳng vừa, hắn có c.h.ế.t cũng không hết tội."
"Vậy cũng được, nghe nói mấy năm nay hắn ta nhận hối lộ ít cũng mười triệu lượng, quốc khố sợ là còn không bằng hắn."
"Loại tham quan bẩn thỉu này, vơ vét của dân, đáng đời bị tống giam!"
...