Hà Húc bị bịt miệng, hai tay khua khoắng lung tung nhưng bóng người bên trên không nhúc nhích chút nào, cảnh tượng hết sức bi thảm.
"Cẩu tặc từ đâu tới! Đại nhân đừng sợ, ta tới cứu ngài đây!"
Ta dùng hết sức hét lên, tên thích khách cường tráng quay đầu nhìn ta một cái, khinh thường nói: "Thằng nhóc đen đúa, không phải chuyện của ngươi, nếu chưa muốn c.h.ế.t thì mau cút!"
Vừa nói nhấc chân đạp ta. Ta dùng sức giữ lấy bắp chân to của hắn, hung hãn kéo một cái, lôi tên thích khách dễ dàng xuống một cách dễ dàng. Thích khách và Hà Húc đồng loạt nhìn ta bối rối, đáy mắt ít nhiều có chút khiếp sợ.
Mượn ánh trăng, ta cũng thấy rõ dáng vẻ của thích khách.
Ôi trời ơi, trông hắn ta thật là đáng sợ. Đầu to hơn đầu người bình thường một vòng không nói, vết sẹo trên mặt còn to hơn mặt của đại nhân, sẫm màu và to dày. Lúc này tên thích khách cũng phản ứng kịp, bật dậy muốn tới bắt ta. Ta bị dọa nhắm chặt hai mắt, sợ bị hắn bắt được đánh chết, vung tay loạn xạ đánh lung tung.
"Ta... Đậu xanh..."
"A..."
"Áu áu..."
"Nắm đ.ấ.m cứng rắn dữ vậy..."
...
Mười lăm phút sau, ám vệ đại ca trợn mắt há mồm quỳ xuống đất nhận tội:
"Đại nhân, thuộc hạ ăn thịt bò khô Tôn thị vệ cho, có hơi đau bụng..."
"Không nghĩ rằng lại có người nhân cơ hội hành thích, đều là lỗi của thuộc hạ, xin đại nhân trách phạt!"
Trong phòng đốt đèn.
Hà Húc áo quần xốc xếch, nhất là mặt, bị bịt tới mức hồng hồng, giống như một mỹ nhân vừa bị chà đạp… Thích khách mặt đầy m.á.u nằm sõng soài trên đất, thở hổn hển trợn mắt nhìn ta, mắng khàn cả giọng, cả người mất hết sức lực. Thị vệ phụ trách canh gác kéo hắn đi, không nói lời nào.
Ta cũng rất sợ. Đây là lần đầu tiên ta đánh người. Lần cuối cùng ta động thủ là khi đánh một con sói điên....
"Ngươi biết võ?"
Hà Húc không để ý tới ám vệ, ngước mắt nhìn ta.
Ta run sợ ngồi xổm xuống đất vặn vặn tay: " Không biết, chỉ là cày ruộng từ nhỏ, sức lớn..."
Hà Húc ừ một tiếng, không biết nghĩ đến điều gì, đột nhiên biến sắc, dùng sức buộc chặt xiêm áo, nhìn ta một cách đề phòng:
"Hắc Tử, đã muộn như vậy, ngươi còn tới viện của Bổn quan?"
"Ta đến gác đêm cho đại nhân, đại nhân trả cho ta nhiều bạc như vậy, nếu ta không làm chút gì đó cho ngài thì trong lòng không yên... Mẹ ta nói, làm người nên biết báo đáp ân tình!"
Ám vệ đi theo gật đầu: "Đại nhân, thuộc hạ làm chứng, Hắc Tử một mực lim dim ở dưới cửa sổ, tuyệt đối không bò lên giường."
Hà Húc nhìn ta một cái, trông có vẻ không quá tin tưởng: "Hắc Tử, ngươi đi về trước đi, mai sẽ phát tiền thưởng cho ngươi."
Vừa nghe đến tiền thưởng, ta cũng không sợ nữa, bật dậy từ trên đất đi ra ngoài, lúc sắp qua cửa viện thì nghe thấy tiếng Hà Húc nhỏ giọng dặn dò ám vệ:
"Sau này thông minh một chút, ban đêm đừng để cho Hắc Tử vào viện, ngươi cũng thấy rồi đó."
"Nàng không giống những cô nương kia, nếu nàng bò lên giường, hai ta cộng lại cũng chưa chắc thắng được nàng..."
"Đại nhân, Hắc Tử không đến mức đó đâu."
"Khó mà nói, với tướng mạo này của Bổn quan, nàng ta không kìm lòng được cũng là chuyện thường, đề phòng một chút. Còn nữa, lột da tên thích khách kia ném vào phủ Thái úy."
"Vâng."
10
Ngày hôm sau, Hà Húc thưởng cho ta hai lượng bạc, cũng đối đãi với ta lịch sự hơn trước. Nhưng chẳng biết tại sao, giữa mùa hè nắng chang chang, hắn lại quấn một chiếc khăn lông chồn quanh cổ...
Đương nhiên, chủ tử có sở thích đặc biệt, ta hiểu được.
Ta ước lượng bạc trong tay, chạy đi tìm Tôn thị vệ, đúng lúc hắn đi ra từ nhà xí, khuôn mặt hơi hốc hác.
"Tôn đại ca, ngươi sao rồi?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Thấy ta, Tôn thị vệ che cái m.ô.n.g đi tới, khó nhọc nói:
"Hắc cô nương, làm phiền hỏi một câu, đại nhân đã ăn chỗ thịt bò khô kia của cô chưa?"
Ta lắc đầu: "Chưa ăn, cái đó là làm cho hắc ưng ăn, đại nhân nói nó cần phải giải nhiệt hỏa trong người."
Vẻ mặt Tôn thị vệ cứng ngắc: "À... Ra là vậy, Hắc cô nương, cảm ơn thịt bò khô của ."
"Tôn đại ca đừng khách khí, hắc ưng không ăn được nhiều như vậy, ngài còn muốn ăn không? Ta vẫn còn một ít."
"Không cần không cần, không có ai ăn thì ném đi, đừng tặng cho người khác."
Ta không hiểu lắm nên “ồ” một tiếng, gói chỗ bạc kỹ càng đưa cho Tôn thị vệ.
"Cái này, hôm nay đại nhân thưởng cho ta hai lượng bạc, ta muốn nhờ ngài hỗ trợ gửi về thôn có được không?"
Tôn thị vệ nhìn túi giấy muốn nói lại thôi, "Không phải vừa mới cho hắn sao? Lại đưa tiếp? Tự cô giữ lại một chút đi."
"Không được không được, ta ở trong phủ không dùng tới bạc."
"Thôi đại ca không giống vậy, hắn phải đi học, ăn cơm, còn phải chuẩn bị đi thi. Ngài giúp đỡ một chút, lần sau ta làm món ngon khác cho ngài."
Bụng Tôn thị vệ lại bắt đầu kêu lên ùng ục, không kịp nói nhiều, nhận lấy bạc rồi lập tức chạy về phía nhà xí.
"Ai, Tôn đại ca, cởi khố chậm thôi, đừng làm rơi thỏi bạc vào trong hố..."
11
Hạ đi thu tới, lại vào đông.
Trải qua mấy tháng sống chung, ta đã hết sức ăn ý với Hà Húc, ngay cả hắc ưng của hắn khi đói cũng biết tìm tới ta. Vào ngày đông giá rét nhất, ta đang hầu hạ đại nhân ăn sủi cảo, lính gác trông coi cửa bỗng tới tìm ta.
"Hắc cô nương, ngoài cửa có người đàn ông tìm cô, nói là bà con xa của cô."
Hả ? ? ?
Ta làm gì có bà con xa nào?
Ta đi theo tên lính đi ra cửa thì nhìn thấy phía xa có một người đàn ông y phục đơn sơ đang nhìn quanh. Lại gần mới thấy rõ là Thôi đại ca.
"Thôi đại ca, sao huynh lại tới đây?"
Mặt Thôi đại ca đã gầy đi rất nhiều, thấy ta, oan ức lau nước mắt:
"Tân Hi, muội không biết vì tới tìm muội, ta phải chịu bao nhiêu oan ức trên đường đâu, đế giày cũng bị mòn hết rồi."
Ta cúi đầu, quả nhiên, đôi giày của hắn đã thủng một lỗ to, đôi chân lộ bên ngoài cóng đến sưng đỏ, ta đau lòng tới bật khóc:
"Thôi đại ca, sao huynh nói tới là tới vậy, đường thì xa mà tuyết sắp rơi, lạnh cóng hại hết thân thể thì làm sao?"
Thôi đại ca gạt lệ, chỉ vào một chiếc xe ngựa ở sau lưng nói: "Ban đầu ta đi bộ một đoạn, ta sợ muội đau lòng ta, không dám tiếp tục đi nên cho thuê một chiếc xe ngựa, năm lượng bạc, muội trả tiền cho người ta đi."
Năm lượng?
"Ta... Ta không có bạc, bạc cũng gửi hết cho huynh..."
Thôi đại ca sửng sốt, kéo ta tới một góc khuất.
"Vậy làm sao bây giờ? Ta cũng là vì muội mới thuê xe, nơi này là kinh thành, ta là người thân duy nhất của muội, muội không thể bỏ mặc ta."
"Thượng thư kia không phải đối xử tốt với ngươi lắm sao? Ta đã nghe thị vệ của hắn nói rằng hắn để muội làm nha hoàn thân cận hầu hạ. Hắn có nhiều tiền như vậy, tiện tay thưởng cho muội cũng không chỉ một chút phải không? Muội đừng tiếc đưa cho ta."
Thôi đại ca càng nói càng kích động, giọng nói cũng có phần gay gắt: "Tân Hi, muội cũng đừng quên, là ta đã chỉ đường thì muội mới có ngày hôm nay, làm người có thể không thể vong ơn bội nghĩa!"
Ta sợ Thôi đại ca tức giận nhất, vội vàng kéo ống tay áo của hắn giải thích.
"Không phải như vậy, ta thật sự đã đưa hết bạc cho huynh, nhưng huynh cũng đừng sốt ruột, ta đi cầu xin đại nhân một lát, huynh đợi chút."
Sắc mặt Thôi đại ca lúc này mới khá hơn chút, "Đi nhanh đi nhanh, ta đợi muội."