12
"Đại... Đại... Đại nhân..."
Hà Húc ăn no rồi lại đang cho ưng ăn, cũng không quay đầu lại:
"Đầu lưỡi bị cắt à?"
"Không phải, ta là muốn hỏi đại nhân một chút, có thể ứng trước cho ta năm lượng bạc nữa hay không?"
"Lý do."
Ta kể chuyện Thôi đại ca vào kinh chuyện cho hắn nghe, nhưng vì lại ứng tiền nên có hơi chột dạ, cúi đầu nhỏ giọng nói:
"Ta biết hai mươi lượng lần trước ngài cho vừa mới trả xong, nhưng sức ta khỏe thế nào ngài biết mà, ta có thể làm nhiều việc hơn!"
"Bổ củi ở hậu viện, giặt quần áo, quét sân, dọn nhà xí, ta đều làm được! Không cần thêm tiền!"
Hà Húc cúi đầu nhìn ta, giọng nhàn nhạt: "Đủ chưa?"
"Nếu ngài cảm thấy không đủ, ta còn có thể... Còn có thể gác đêm, việc của ám vệ đại ca ta cũng có thể làm!"
Đáy mắt Hà Húc ngậm cười: "Bổn quan hỏi ngươi năm lượng đủ chưa, tiền xe năm lượng, thế còn tiền ăn, ở của hắn thì sao?"
Không nghĩ rằng Hà Húc dễ nói chuyện như vậy, ta cúi đầu xuống, vành mắt đỏ hoe rơi lệ lộp bộp.
"Đại nhân... Ngài thật là một người tốt... Ta lớn như vậy nhưng chưa từng có ai đối tốt với ta hơn ngài..."
"Được rồi, đừng ở chỗ này làm mất mặt Bổn quan, đi phòng thu chi lấy năm mươi lượng, ngươi chỉ cần hầu hạ Bổn quan như cũ, coi như ứng trước."
"Những thứ còn lại không quan trọng, ngươi chỉ cần nhớ một điều, tuyệt đối không được bò lên giường!"
Ta nhìn về phía Hà Húc bằng ánh mắt cảm kích, không khống chế được đi về phía trước hai bước. Hà Húc nghĩ rằng ta muốn ôm hắn, sợ tới mức đứng bật dậy.
Ta “thịch” một phát quỳ xuống đất hướng về chỗ trống hắn vừa đứng lên dập đầu ba cái.
"Đại nhân, ta thề, sau này ta sẽ hầu hạ ngài như cha của ta, cha, ta lạy ngài trước mấy cái..."
"Cút!"
13
"Đây là Thượng thư đại nhân cho?"
Người gác bên ngoài phủ chính là Tôn thị vệ, tay hắn lăm le cây đao trợn mắt nhìn Thôi đại ca. Thôi đại ca hơi sợ hãi bèn kéo ta đến gần xe ngựa.
"Đại nhân là người tốt, chỗ bạc này chàng đêm đi thuê nhà, nếu đã tới thì an tâm đi học."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Thôi đại ca cầm thỏi bạc lật qua lật lại ngắm nhìn, lại bỏ vào trong miệng cắn thử, kích động xem tới xem lui.
"Tân Hi, ta không nghĩ tới cô lại có khả năng này. Thượng thư kia là người như thế nào cơ chứ, lại đối với cô đãi tốt như vậy."
"Chúng ta leo lên được quý nhân nhường này, sau này có người ở trong kinh, muội có nói với hắn về chuyện ta đi thi không?"
Ta mờ mịt đáp: "Có nói, sao vậy?"
"Quá tốt rồi, nếu hắn thật sự nhìn trúng muội, nhất định sẽ giúp đỡ ta vài phần, vậy thì đợt thi này ta sẽ có hi vọng!"
Nghĩ đến việc nhờ vả Hà Húc giúp đỡ, hở một tí chính là vạn lượng vàng, ta vội vàng lắc đầu:
"Thôi đại ca, đại nhân là người tốt, nhưng hắn đòi thù lao rất cao, chúng ta không có tiền cho hắn, hắn sẽ không giúp huynh đâu!"
Ngón tay Thôi đại ca bỗng sờ sờ mu bàn tay của ta, nhướn mày nháy mắt nói:
"Đó là đối với người ngoài, muội là người bên cạnh hắn, chỉ cần muội chịu khó hầu hạ hắn, làm hắn thoải mái, chẳng lẽ hắn còn có thể không đưa muội chút phúc lợi sao?"
Thấy ta mãi không đồng ý, Thôi đại ca cũng không nói thêm nữa, chỉ nhận lấy bạc:
"Tân Hi, muội đã ra ngoài một lúc rồi, quay về hầu hạ đại nhân đi. Ta đi tìm nhà. Sau này có thời gian chúng ta từ từ nói."
Nghĩ đến việc Thôi đại ca vào kinh lần đầu tiên, ta có hơi lo lắng:
"Huynh không quen đường trong thành, nếu không hay là ta đưa huynh..."
Sắc mặt Thôi đại ca có hơi mất tự nhiên, khoát tay về phía ta, nhanh chóng lên xe ngựa.
"Không cần, tự ta đi được, trở về đi thôi."
Nhìn xe ngựa càng đi càng xa, ta hơi vui vẻ. Kinh thành lớn như vậy, ta cũng xem như là có người thân rồi, cảm giác càng có động lực ra sức làm việc hơn.
14
Thôi đại ca thuê một căn nhà ở trong thành. Không lớn, nhưng cũng đủ ở. Hà Húc được ta hầu hạ thành quen, không thích người khác đến gần. Cho nên thời gian ta có thể rời phủ rất ít, chỉ có thể nói vài câu với hắn khi ra cửa mua thức ăn.
Thôi đại ca giống như cảm thấy rất hứng thú với Hà Húc, luôn hỏi thăm ta về sở thích tính tình của hắn. Ta nghĩ rằng hắn cảm kích đại nhân nên biết gì nói nấy, còn khuyên hắn đi học cho giỏi, tương lai có cơ hội nhất định phải báo đáp đại nhân thật tốt.
Thôi đại ca là một người có ân tất báo, hắn cười đồng ý, còn viết một phong thư nhờ ta chuyển cho đại nhân.
"Đây là cái gì?"
Ta biết ít chữ, chỉ đọc được vài từ đơn giản, phức tạp thì không hiểu.
"Tân Hi, đại nhân đối tốt với muội như vậy, ta theo lý phải cảm ơn hắn, muội chuyển bức thư này cho hắn, hắn sẽ hiểu ý của ta."
Ta gật đầu, lúc Hà Húc dùng bữa bèn đưa lá thư ra. Hà Húc mở thư nhìn qua rồi để sang một bên, cũng không nói gì nhiều.