Nha Hoàn Nhóm Lửa Của Gian Thần

Chương 7



15

 

Năm thứ hai thi hương, Thôi đại ca rớt bảng. Sau khi biết tin tức, ta xin đại nhân cho nghỉ một giờ, chạy đi an ủi hắn. Trong nhà nhỏ, Thôi đại ca uống rất nhiều rượu, thấy ta, hắn đỏ mắt chất vấn:

 

"Tân Hi, tại sao muội không cầu xin hắn giúp ta? Đối với hắn thì chuyện này chỉ nhỏ như móng tay, tại sao hắn không giúp ta?"

 

Thôi đại ca uống say, ăn nói hàm hồ. Ta rút khăn rửa mặt cho hắn, lại rót cho hắn một ly trà.

 

"Thôi đại ca, không có chuyện gì, năm nay không trúng thì còn năm sau. Năm sau, học vấn của huynh cao như vậy, chỉ cần giữ vững, nhất định sẽ thành công..."

 

"Cái gì mà sang năm sau?"

 

Thôi đại ca đột nhiên đứng dậy, dùng khuỷu tay ấn ta xuống giường, mắt đỏ ngầu: "Tân Hi, muội biết ta năm nay bao nhiêu tuổi không? Hai mươi lăm, ta năm nay đã hai mươi lăm! Ta không còn bao nhiêu cái năm sau nữa, năm nay ta phải thi đậu!"

 

"Nhưng năm nay đã yết bảng..."

 

Thôi đại ca lại gần, tháo ra tấm vải che trên mặt ta ra, ánh mắt mê ly, "Tân Hi, không phải còn có muội sao?"

 

"Ta?"

 

"Đúng là phú quý dưỡng người. Trước kia người vừa đen vừa xấu, chẳng qua được hắn nuôi hai năm, nhìn nước da non mềm này đi, trông có vài phần giống người kinh thành..."

 

Mặt ta bị Thôi đại ca lầm bầm sát bên làm phát ngứa, theo bản năng đẩy hắn một cái. Thôi đại ca không đề phòng, chợt bị ta đẩy ra, ngã ngồi trên đất. Ta vội vàng đứng dậy muốn đi đỡ hắn, lại thấy Thôi đại ca đột nhiên lật mặt:

 

"Làm sao? Cho hắn ngủ hai năm, hôm nay ta đụng một chút cũng không được?"

 

Ta ngơ ngác, thiên ngôn vạn ngữ nhưng một chữ cũng không thể phát ra. Thôi đại ca vịn băng ghế đứng dậy, căm tức nhìn ta, giọng lạnh như băng:

 

"Tiện nhân, giả vờ cái đếch gì, cũng bị ngủ nát rồi, còn muốn lợi dụng lão tử."

 

"Đừng tưởng rằng lão tử không biết thủ đoạn của các ngươi. Nếu không phải ngươi bán mình phục vụ hắn, hắn có thể đưa cho ngươi nhiều bạc như vậy chắc?"

 

"Còn bảo lão tử báo đáp hắn, ngươi cái đồ tiện nhân không biết xấu hổ này, lời như vậy mà cũng dám nói ra khỏi miệng! Vô sỉ!"

 

Ta lảo đảo lui về phía sau, nước mắt trượt xuống gò má, không dám tin Thôi đại ca của ta lại có thể nói ra lời như vậy. Lùi về phía sau phải quá nhanh, trong lúc vô tình ta đụng ngã băng ghế, âm thanh va chạm như đánh thức Thôi đại ca. Hắn dùng sức che đầu, lắc lắc đầu đi về phía ta, kéo ta vào trong ngực, giọng nói mềm mại:

 

"Tân Hi, thật xin lỗi, ta uống nhiều rồi, ta say, ta nói bậy."

 

"Tân Hi, ta không trách muội, thật đó, muội cũng là vì ta, ta không trách muội chút nào."

 

"Nếu đã ngủ rồi thì muội dứt khoát đòi nhiều hơn một chút, chỉ cần ta có một chức quan thì chúng ta cùng kết hôn."

 

"Chờ chúng ta kết hôn, muội cũng không cần ngủ cùng hắn nữa, sau này chúng ta sống cùng nhau thật tốt..."

 

"Bốp!"

 

Thôi đại ca che mặt, nhìn ta bằng vẻ mặt không thể tin. Ta ngơ ngác nhìn bàn tay, nước mắt không ngừng được mà chảy xuống, không đợi hắn mở miệng, ta vội đẩy cửa rời đi...

 

16

 

Khi quay trở về phủ, đêm đã khuya. Ta ngồi ở hành lang che miệng khóc lớn, chỉ cảm thấy lòng đau như cắt. Lá cây trên đỉnh đầu xào xạc một trận, Hà Húc đã tới rồi.

 

Tay hắn nâng hắc ưng, một người một chim đứng dưới ánh đèn mờ tối trên hành lang, âm thầm nhìn ta. Ta biết hắn không thích nhìn mặt của ta, hai năm nay một mực không dám tháo khăn xuống. Sợ hắn chê nên luống cuống tay chân đi tìm khăn che mặt.

 

Lục một hồi mới nhớ ra vừa nãy đi quá nhanh nên đã bỏ quên ở nhà Thôi đại ca. Nghĩ đến Thôi đại ca, ta lại cực kỳ oan ức, bụm mặt khóc hu hu. Khóc một lúc, cảm giác đỉnh đầu bị vỗ nhè nhẹ, mới phát hiện chẳng biết từ lúc nào mà một người một chim đã ngồi ở bên người ta.

 

Hà Húc đặt tay ở sau lưng ta, vỗ nhẹ như có như không. Móng vuốt của hắc ưng thì đè ở trên đỉnh đầu ta, cũng vỗ nhè nhẹ. Ta lại càng thấy oan ức hơn, vừa khóc vừa nói:

 

"Xin lỗi đại nhân, ta không phải cố ý, ta vô tình bỏ quên khăn che mặt, tối nay ta sẽ làm lại một chiếc..."

 

Cái tay sau lưng khựng lại một chút: "Không sao."

 

"Hắn bắt nạt ngươi?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

 

Ta ngừng khóc ngẩng đầu lên: "Thôi đại ca không thi đỗ, uống nhiều rồi. Ta biết hắn không phải cố ý nói ra những lời đó, chẳng qua do tâm tình không tốt."

 

Hà Húc ừ một tiếng, "Nếu cảm thấy hắn không sai, vậy ngươi khóc cái gì."

 

Ta nghẹn một cái, cũng không phải là cảm thấy hắn không sai, ta trả giá nhiều như vậy lại bị hiểu lầm, dĩ nhiên không thấy thoải mái.

 

"Hắc Tử, ngươi thật sự muốn lấy hắn sao? Ngươi hiểu hắn bao nhiêu?"

 

"Bọn ta đã quen biết rất nhiều rất nhiều năm, ta đương nhiên hiểu hắn. Cha mẹ đều là người có ăn học, đi học nhiều, người cũng tốt, luôn giúp đỡ ta. Lúc lâm chung còn hứa gả ta cho Thôi đại ca làm vợ. Đại nhân ngài không biết đâu, trong thôn có rất nhiều cô nương thích hắn, nhưng cả nhà bọn họ lại chọn trúng ta..."

 

Hà Húc bất đắc dĩ cười cười, "Có lẽ là, trong thôn chỉ có mình ngươi ngốc?"

 

Ta tức giận nghiêng đầu qua, "Ta mới không ngốc."

 

Hà Húc cũng không nói nhiều, chỉ vỗ vỗ sau lưng ta:

 

"Hắc Tử, không cần biết thích người khác bao nhiêu, cũng phải nhớ lấy yêu bản thân mình trước."

 

"Ngươi bỏ ra nhiều thứ như vậy vì đàn ông, đàn ông sẽ không quý trọng."

 

Ta ngửa đầu nhìn Hà Húc, "Là bởi vì ta không tốt sao? Cho nên hắn mới không quý trọng ta?"

 

Đáy mắt Hà Húc giống như có ánh sao nhỏ vụn.

 

"Ngươi rất giỏi, là hắn không xứng, hắn bắt nạt ngươi thì sẽ gặp báo ứng."

 

17

 

Ta không nghĩ đến báo ứng mà đại nhân nói lại tới nhanh như vậy.

 

Ngay ngày thứ tám sau khi yết bảng, trong triều đột nhiên bắt giữ một nhóm học sinh, trong đó có bao gồm cả Thôi đại ca. Nguyên nhân là do bọn họ hối lộ quan chấm thi, ước định trước cách hành văn cùng câu từ khi thi để ăn gian. Chuyện này sau khi bị tố cáo đã rất nhanh được Hình bộ lập án. Người trong Hình bộ tăng ca làm việc thẩm vấn các thí sinh viết đoạn văn có vấn đề, tất cả đều bắt nhốt vào đại lao.

 

Mà Hình bộ Thượng thư chính là Hà Húc.

 

"Đại nhân, Thôi đại ca sao rồi? Triều đình sẽ xử lý hắn như thế nào?"

 

Mấy ngày này Hà Húc rất bận rộn, người trong Hình bộ phải làm thêm giờ, hắn cũng không thể trở về phủ. Hôm nay trở lại, quầng mắt đã đen thui.

 

"Nếu như chứng cứ xác thực, những học sinh này bị phạt bốn mươi gậy, suốt đời cấm thi. Xương cốt thân thể hắn cũng không tệ, đánh không c.h.ế.t được, ngươi yên tâm đi."

 

Suốt đời cấm thi?

 

Tâm niệm duy nhất mấy năm nay của Thôi đại ca là tham gia khoa thi, nếu bị cấm thi suốt đời, hắn làm sao sống nổi? Ta hốt hoảng dùng hai tay giữ lấy tay Hà Húc, cuống cuồng nói: "Đại nhân, hắn sẽ không gian lận, hắn có tài năng thật sự, ngài..."

 

Hà Húc cúi đầu nhìn về phía tay ta, khóe môi không hiểu vì sao cong lên, đột nhiên vui vẻ nói: "Ngươi muốn Bổn quan giúp hắn?"

 

"Ta... Ta... Nhưng ta không có năm nghìn vàng..."

 

Hà Húc cười vui vẻ: "Không sao, Bổn quan cũng không thiếu tiền."

 

"Vậy đại nhân ngài thiếu gì?"

 

Hà Húc đột nhiên vén khăn che mặt của ta lên, trả lời một câu không liên quan gì đến câu hỏi:

 

"Tân Hi, sau này đừng đeo nữa, như vậy rất tốt, Bổn quan còn có chút chuyện trở về Hình bộ, không ăn."

 

"Ơ? Không phải mới vừa quay lại sao? Không ăn?"

 

Hà Húc xoa đầu ta hai cái: "Ngoan, đi chơi với Hải Đông Thanh* đi."

 

(*) Chim ưng