Nha Hoàn Thanh Chỉ

Chương 10



Hắn nói thật nhiều, mắt ta đỏ hoe, nghẹn ngào đáp:

 

“Ta biết cả mà…Nhưng ta là cam tâm tình nguyện ở lại bên chàng.”

 

“Có một chuyện… nàng không biết.”

 

“Hửm? Chuyện gì?”

 

“Nhà ta chẳng có bảo vật gia truyền gì cả. Số tiền ấy…là do thiếu gia nhà nàng đưa cho.”

 

“Là ngài ấy tìm ta, chủ động đưa tiền. Tống thiếu gia là một người tốt.”

 

“Về sau, ngài ấy làm quan lớn, còn tặng chúng ta rất nhiều thứ.”

 

“Thanh Chỉ, nàng là người tốt như vậy…nên được gả cho người tốt, chứ không phải chôn vùi cả đời bên cạnh ta.”

 

Nước mắt ta rơi lã chã.

 

Bên ngoài truyền tới tiếng bước chân, chắc là Tam Oa mang bánh vằn thắn tới rồi.

 

Ta vừa định đứng dậy, thì Lưu Thập Tam đã nhắm mắt, bất động.

 

“Thập Tam? Thập Tam!”

 

Ta gọi hắn rất nhiều lần…

 

Hắn không đáp nữa.

 

…Hắn đi rồi.

 

Tang lễ của Lưu Thập Tam, thiếu gia đích thân đến đưa tiễn, tự mình viết câu đối viếng, dâng vòng hoa.

 

Nhờ thế, nhiều quan viên, thương nhân giàu có cũng tới đốt vàng mã.

 

Cả đời Lưu Thập Tam bị người đời chèn ép, khinh khi…chẳng ngờ sau khi c.h.ế.t lại oai phong nhường này.

 

Nhưng trong lòng ta, mãi mãi không thể quên được — vẫn là lần Hồng Cẩn cúi đầu xin lỗi hắn năm ấy, còn hắn… mắt đỏ hoe, không nói một lời.

 

Sau khi Lưu Thập Tam qua đời được một năm, thiếu gia gửi thư hỏi ta — có nguyện ý tới tướng phủ cùng chung sống những tháng ngày còn lại hay không.

 

Chỉ là cùng chung sống, ngoài ra… không còn ý gì khác.

 

Nét chữ của thiếu gia đã thay đổi, nét bút mạnh mẽ cứng cáp, sớm chẳng còn vẻ ôn nhu khi còn trẻ.

 

Ngày đưa tang Lưu Thập Tam, ta chợt nhận ra — thiếu gia cũng đã già.

 

Dù lưng người vẫn thẳng tắp, nhưng dấu vết của năm tháng hằn sâu nơi đáy mắt, không sao che giấu nổi.

 

Nghe nói, nay người đã thăng chức lên Đại tướng quân, được Hoàng đế cực kỳ coi trọng.

 

Thuở thiếu thời, người từng nói, người mong một ngày làm nên nghiệp lớn, làm Tể tướng trị quốc, lấy tài năng và đức độ phục vụ cho dân.

 

Vậy mà nay, người lại thành võ tướng, dựa vào huyết khí nóng bỏng xông pha sa trường, bảo vệ muôn dân bá tánh.

 

Ta đốt bức thư ấy ngay trước mặt sứ giả, bảo hắn về truyền lời với thiếu gia:

 

Từ nay về sau…đừng để tâm tới ta nữa.

 

Sau khi sứ giả rời đi, Hồng Cẩn từ phía sau ta bước ra.

 

“Xem ra… thiếu gia quả thực đã nói thật.”

 

Nàng cúi đầu nói, năm đó, vì đố kỵ ta được thiếu gia ưu ái, nàng từng nghĩ chỉ cần ta đi rồi, thiếu gia có buồn bã cũng chỉ là nhất thời.

 

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Vậy nên nàng cố ý quyến rũ thiếu gia, thậm chí còn chủ động cởi nửa y phục khi chỉ có hai người ở bên nhau.

 

Không ngờ thiếu gia liền quay đầu, nổi giận quát lớn, bảo nàng lập tức mặc y phục lại.

 

Rồi nói — người mà thiếu gia thật lòng thương mến, là ta.

 

Ta cười bảo nàng chỉ giỡn đùa với ta.

 

“Nếu thiếu gia thực lòng thích ta, vậy tại sao lại cưới thiếu phu nhân? Tại sao khi thiếu phu nhân đem ta bán cho Lưu Thập Tam… người lại không dám nói một lời?”

 

Hồng Cẩn nghẹn lại một hồi rồi đáp:

 

“Tỷ tỷ, chuyện này…là sau này muội mới biết. Năm đó, Tống phủ lâm vào nguy cơ nghiêm trọng. Nhà thiếu phu nhân thế lực lớn, là lựa chọn duy nhất có thể hóa giải tình thế. Hơn nữa…lão gia và phu nhân còn lấy cái c.h.ế.t ra uy h.i.ế.p thiếu gia, họ còn nói, nếu không đồng ý gả tỷ cho Lưu Thập Tam, họ sẽ lập tức bán tỷ vào kỹ viện.”.

 

“Sau khi tỷ rời đi, thiếu gia thường tự trách bản thân quá mức nhu nhược.”

 

Nhưng người… cũng chẳng thể làm được gì.

 

Tình yêu thời niên thiếu dễ khiến người ta rung động, cứ ngỡ có thể vì yêu mà bất chấp tất cả, nào ngờ — trước hiện thực, lại yếu ớt không chịu nổi một đòn.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Giữa tình yêu và gia tộc, khó mà vẹn toàn.

 

Không thể chọn cả hai, chỉ đành bước đi trên con đường… dễ dàng hơn một chút.

 

Tránh hại tìm lợi — vốn là bản tính của con người.

 

Dù sao đi nữa, nỗi tiếc nuối của một cá nhân, so với lợi ích của cả dòng tộc, cũng chỉ là chuyện vụn vặt.

 

Thiếu gia sinh ra trong nhung lụa, được hưởng những điều mà người thường cả đời chẳng dám mơ tới.

 

Tất cả đều là do gia tộc ban cho.

 

Vậy nên… đến lúc cần thiết, người bắt buộc phải hy sinh.

 

Còn ta — chỉ là một nha hoàn thân bất do kỷ, rất nhiều chuyện, chẳng thể do ta quyết định.

 

Nhưng ta lại may mắn, vì đã gặp được một người lương thiện như Lưu Thập Tam.

 

Ta từng có chút oán trách thiếu gia.

 

Chỉ là một chút thôi.

 

Rất nhanh, cảm giác ấy cũng đã tan biến vào trong gió.

 

Từ hôm đó, Hồng Cẩn bắt đầu đổ bệnh.

 

Thân thể mỗi ngày một yếu đi.

 

Ta và ba đứa nhỏ thay nhau chăm sóc nàng.

 

Lúc tỉnh táo, nàng kể lại chuyện xưa, kể đi kể lại như báu vật, ta cũng lặng lẽ lắng nghe hết lần này đến lần khác.

 

Nhưng lúc mê man, tựa như tất cả ký ức tồi tệ đều ập về cùng lúc.

 

Nàng cuộn người trong góc tường, không cho bất kỳ ai đến gần, gào khóc: “Đừng đánh ta!”

 

Lần cuối cùng nàng tỉnh lại, không nhắc chuyện xưa nữa, chỉ không ngừng cảm ơn ta và các con vì đã chăm sóc nàng.

 

Nước mắt ta lặng lẽ rơi xuống.

 

Nàng dựa đầu lên vai ta, nhẹ giọng nói:

 

“Thanh Chỉ tỷ tỷ… xin lỗi tỷ, cảm ơn tỷ.”

 

Rồi — không còn lên tiếng nữa.

 

Thiếu gia lại một lần nữa ghé qua chỗ ta.

 

Nghe nói biên cương bị người Hồ xâm phạm, Thánh thượng đã lệnh cho thiếu gia dẫn binh đi dẹp loạn.

 

“Thiếu gia, bảo trọng.”

 

“Thanh Chỉ, nàng cũng vậy, bảo trọng.”

 

Nếu không phải thiếu gia gọi ta một tiếng “Thanh Chỉ”, ta suýt nữa đã quên mất… mình từng mang cái tên này.

 

Hài tử gọi ta là “mẫu thân”, bà con lối xóm gọi ta là “Lưu gia tẩu”, khách đến quán ăn thì gọi ta là “bà chủ.”

 

Lần cuối cùng có người gọi tên ta là Hồng Cẩn — cũng chẳng nhớ đã bao nhiêu năm về trước.

 

Phải rồi, cái tên “Thanh Chỉ” này, chính là thiếu gia đặt cho ta.

 

Nguồn gốc là từ câu: ‘Thử tâm kí khả hoãn, thanh chỉ tại nguyên tương.’

 

Còn tên thật của ta là gì…Ta cũng đã quên mất rồi.

 

Tống Đại tướng quân c.h.ế.t trận nơi sa trường, trong trận chiến chống người Hồ.

 

Giặc hồ bị người đánh lui.

 

Triều đình truy phong người làm Hộ quốc công, lễ nghi ngang với hoàng thân quốc thích.

 

Vị đại tướng này suốt đời không con không cái, người ta nói người từng có một thê tử, nàng đã c.h.ế.t trong lần lưu khấu tràn vào.

 

Nhưng do không tìm thấy thi thể, nên chỉ đành dựng riêng một ngôi mộ y quan để tế bái.

 

Trong di vật của Tướng quân, có phát hiện mấy dải lụa thêu tinh xảo bằng tay.

 

Người ta nói, vị tướng ấy sống cô quạnh cả một đời, có lẽ bởi vì chủ nhân của những dải lụa kia.

 

Nhưng chủ nhân ấy là ai — không ai biết.

 

Và điều đó…đã theo từng nhúm đất vàng phủ lên nấm mộ kia, vùi sâu dưới lòng đất.

 

Hết.